TỪ HOA LỆ - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:38:57
Lượt xem: 1,205

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phụ ôn hòa , thanh nhã dịu dàng, năng nhỏ nhẹ.

 

Mà thị nữ phụ , má hây hây đỏ, ánh mắt ẩn giấu ái mộ.

 

Đan Vân công chúa chỉ nhạt, kéo ông hoa viên dạo bước.

 

Tối hôm , trong phủ bọn buôn tới, bán một nữ nhân.

 

Người mặt mũi chẳng còn nguyên, đầy vết cào như móng mèo.

 

Lúc mang , nàng t.h.ả.m thiết, thanh âm, tựa hồ chính là thị nữ cận của công chúa.

 

Trước từng với phụ , nàng hành hạ nương, còn dọa sẽ bán thanh lâu.

 

Phụ về hỏi tung tích, khẽ nhíu mày:

 

“Chỉ vài lời mà thôi, hà tất như .”

 

“Ngươi oán ?”

 

Công chúa lập tức rơi lệ, lê hoa đái vũ.

 

“Ta một lòng yêu ngươi, tự nhiên ngươi tâm can chỉ .”

 

“Thật thế chăng?”

 

Phụ khẽ , từng chữ rõ ràng: “Vậy còn vị hoàng tử Hung Nô từng con tin trong triều năm ? Nghe đồn ngươi và từng đoạn tư tình.”

 

“Là ai ?”

 

Thanh âm công chúa chói gắt, mặt đỏ bừng.

 

“A Trinh, đêm đêm ngươi chẳng ở phòng , là vì chuyện canh cánh trong lòng ư?”

 

“Ta quả thực từng quen , song đều là cứ dây dưa dứt. Ta còn chán ghét chẳng kịp, thể động tình?”

 

Phụ lẳng lặng , ánh mắt lạnh lẽo như băng.

 

Công chúa hoảng loạn, vội níu lấy tay ông.

 

“A Trinh, là thê thất của ngươi, một lòng một . Ngươi tin .”

 

Ông thản nhiên rút tay , mỉm nhạt:

 

“Đan Vân, đương nhiên tin ngươi.”

 

Sau khi phụ rời , công chúa đại phát lôi đình.

 

Nàng tra vấn từng , chỉ là ai tiết lộ chuyện liên quan đến vị chất tử .

 

Trong phủ lo sợ.

 

Thị nữ hầu hạ bên nàng, kẻ bán, kẻ giết, đổi hết lớp sang lớp khác.

 

Viện mới dựng xong, giống hệt tẩm cung ngày .

 

Nàng vui mừng mời phụ đến xem.

 

Phụ đảo mắt một vòng, tùy tiện chỉ về bình phong.

 

“Chẳng trong tẩm cung còn một mật cách ? Sao nơi thấy?”

 

“Mật… mật cách gì?”

 

Sắc mặt công chúa lập tức biến đổi, ánh mắt lóe sáng.

 

Phụ như : “Công chúa quên ư? Chính là mật các nơi ngươi từng lén hẹn hò với chất tử”

 

Mặt công chúa thoáng chốc tái nhợt, thất thố kêu lên: “Rốt cuộc là kẻ nào dám ăn hồ đồ, coi xẻo lưỡi !”

 

Phụ đầu, về phía đao vệ ngoài cửa, lạnh nhạt cất tiếng:

 

“Hắn theo công chúa nhiều năm, võ nghệ cao cường, g.i.ế.c chỉ trong chớp mắt.”

 

Ánh mắt công chúa lóe lên sát khí, thêm lời nào.

 

Hai ngày , trong phủ xuất hiện một pho tượng đất nung đặt ngay tiền viện.

 

Pho tượng tay chân, miệng lưỡi, hốc mắt đen ngòm.

 

Nhiều , khuôn mặt quen.

 

Phụ khi hạ triều về, nhàn nhạt liếc qua, hỏi:

 

“Thị vệ của công chúa ? Sao dạo thấy?”

 

Người trong phủ đều lắc đầu, chẳng ai tung tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-hoa-le/5.html.]

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Công chúa sinh bệnh.

 

Không rõ chỗ nào bất , chỉ cả ngày thất thần, thấp thỏm bất an.

 

Nàng mời đạo sĩ tới, quanh phủ một vòng, oan hồn quấy nhiễu.

 

Oan hồn.

 

Vài đêm liền công chúa ngủ, đôi mắt trống rỗng, tìm phụ lóc cầu xin.

 

“Trước đều là sai, cho nàng an táng. A Trinh, là chúng , tổ chức tang lễ cho nàng?”

 

Sắc mặt phụ trắng bệch, hàng mi dài cụp xuống, che khuất ánh .

 

Khẽ đáp: “Được.”

 

Bài vị của nương đặt giữa chính đường, khắc “Vong thê của Tiêu Trinh”.

 

Phụ một áo vải tang, thê lương cô tịch, với công chúa:

 

“Giang Niệm là thê thất của , ngươi nên bái nàng một bái.”

 

Công chúa tràn đầy bất cam.

 

Nàng là công chúa hoàng gia, trời sinh cao quý, chịu quỳ lạy linh vị nương.

 

Phụ chẳng miễn cưỡng, chỉ khẽ :

 

“Oan đầu, nợ chủ. Niệm Niệm, rốt cuộc là ai hại nàng?”

 

Lời dứt, công chúa phịch một tiếng quỳ rạp xuống.

 

Nàng phủ phục đất, miệng ngừng lẩm bẩm.

 

Phụ bóng lưng run rẩy của nàng, ánh mắt tối tăm, lạnh lẽo thấu cốt.

 

Tang sự xong xuôi, công chúa vẫn kinh sợ từng ngày.

 

Nàng dọn đến biệt viện ngoài kinh thành.

 

“A Trinh, chúng rời đây . Biệt viện nơi thanh tĩnh nhất.”

 

“Thanh tĩnh nhất…”

 

Cha khẽ lặp một tiếng, mỉm , phong tư tuấn dật, tựa như ngọc thụ phong lan.

 

Đan Vân công chúa đến xuất thần, đôi mắt dâng lệ, nhào lòng cha.

 

“Nay , trong lòng vẫn canh cánh chuyện và chất tử Hung Nô. Đều là khi trẻ dại hồ đồ. Từ nay hai chỉ sống nơi biệt viện, chẳng để kẻ khác quấy nhiễu, ?”

 

Cha đáp, chỉ đưa tay vuốt tóc nàng, ngón tay thon dài lạnh lẽo dừng nơi cổ mảnh mai.

 

Ngón tay khẽ run, dường như đang cực lực khắc chế điều gì.

 

cuối cùng, bàn tay vẫn buông xuống.

 

Trước khi rời biệt viện, cha đến tìm , ôm lòng, liên tiếp uống rượu.

 

Bên cạnh bình rượu, đặt một đóa hoa lăng tiêu.

 

Đó là loài nương yêu thích nhất.

 

Trên cha vẫn còn vương hương mực nhàn nhạt, tựa như thuở ban đầu.

 

Năm , cha sách đèn, nương một bên châm dầu, mài mực.

 

Ta giường lặng , chỉ cảm thấy cha như một bức họa.

 

Chỉ tiếc, từ khi cha trúng bảng, tất cả đều đổi .

 

“Nhàn Nhàn, ?”

 

Cha đưa tay chạm mặt , lúc mới phát hiện nước mắt ướt đẫm.

 

Ta thể nhịn nữa, dồn nén trong lòng bao lâu, rốt cuộc hỏi :

 

“Cha, vì cha thích khác? Vì cha phụ nương? Rõ ràng cha từng , sẽ thương yêu nương cả đời.”

 

Mắt cha chợt đỏ bừng.

 

Người vùi đầu hai tay, bờ vai gầy run rẩy.

 

Thật lâu , cha khàn giọng hỏi:

 

“Nhàn Nhàn, con thấy con trùng bò từ n.g.ự.c cha ?”

 

Loading...