TỪ HOA LỆ - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:38:10
Lượt xem: 1,077

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn kịp định thần, liền tiếng quát lớn:

 

“Gan to bằng trời, dám hại mèo của công chúa!”

 

Theo tiếng , vài bước tới.

 

Người giữa, xiêm y hoa lệ, chính là công chúa Đan Vân.

 

Sắc mặt nàng trầm hẳn, ánh mắt âm lạnh.

 

“Bắt lấy tiện nha đầu , đ.á.n.h cho bản cung.”

 

Rất nhanh, áp xuống đất.

 

Gậy gỗ giáng xuống, nương lao tới ôm chặt .

 

Nàng quỳ bên chân công chúa, ngừng khẩn cầu:

 

“Nhàn Nhàn còn nhỏ, công chúa phạt, xin phạt nô tỳ.”

 

Đan Vân công chúa liếc , khóe môi nhếch âm hiểm.

 

“Vậy thì đ.á.n.h ngươi, sống c.h.ế.t mặc kệ.”

 

Gậy nện xuống lưng nương, trầm đục mà đau thấu tim.

 

Nương c.ắ.n nát môi, một lời cũng hé.

 

Ta như kẻ mất trí, chạy khắp nơi cầu cứu.

 

trong phủ, ai cũng lấy lòng công chúa, chẳng một đoái hoài.

 

Trong tuyệt vọng, va lòng một .

 

Người mặc triều phục, hình tuấn dật, chân mày nhíu chặt.

 

Là cha về.

 

Ta túm chặt áo , nấc:

 

“Cha, mau cứu nương, nàng sắp công chúa đ.á.n.h c.h.ế.t , xin cha!”

 

Cha sững sờ, sắc mặt trắng bệch, lao thẳng về hậu viện.

 

Người chạy vội vã, đến cả đai áo níu tuột cũng chẳng kịp buộc .

 

Khi chạy đến, gậy dừng.

 

Nương gục đất, lưng m.á.u loang đỏ.

 

Cha từ cao, lạnh nhạt cất lời:

 

“Ngươi sai ?”

 

Sắc mặt nương trắng tựa tuyết, run rẩy thều thào:

 

“Tất cả… đều là của nô tỳ, xin công chúa thứ tội.”

 

“Thứ tội? Nói nhẹ nhàng quá!”

 

Đan Vân công chúa uất ức, ôm lấy tay cha lắc nhẹ.

 

“A Trinh, còn nhớ , duyên phận của chúng từ chính con mèo mà đến. Nay nó con gái tiện nhân g.i.ế.c chết, để con họ đền mạng.”

 

Cha lặng thinh, ánh mắt lưu luyến khuôn mặt nương, cuối cùng cụp xuống.

 

Người nhẹ giọng dỗ: “Đan Vân, chớ bi thương, nàng gì, đều thuận theo.”

 

Công chúa Đan Vân suy nghĩ, nở nụ kiều mỵ.

 

“Chàng hãy g.i.ế.c con ngựa Ngọc Long , liền bỏ qua.”

 

“Được.”

 

Cha gật đầu chẳng chút do dự, lệnh dắt ngựa.

 

Ngọc Long mã là con ngựa nương nuôi từ nhỏ, theo nàng từ thảo nguyên đến kinh thành.

 

Nương từng , thuở xưa nàng thầm thương cha, đầu lấy dũng khí mở lời:

 

“Chàng thể cùng tỉ thí cưỡi ngựa chăng?”

 

Trận , nương thua, theo quy củ thảo nguyên, kẻ thua dâng ngựa.

 

Nương luyến tiếc, song vẫn giữ chữ tín.

 

“Không ngờ, cha nắm tay nàng, gian tà: ‘Ta cần ngựa, chi bằng nàng gả cho thê tử .’”

 

Ngọc Long mã là tín vật tình đầu.

 

Mà nay, cha g.i.ế.c nó.

 

Chẳng bao lâu, ngựa dắt đến.

 

Thấy m.á.u nương, nó lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng l.i.ế.m vết thương.

 

Hai thị vệ tiến lên, một giữ cương, một vung đao.

 

Đao giáng xuống.

 

Ngọc Long mã bi thương hí dài, m.á.u phun tung tóe, ngã xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-hoa-le/2.html.]

 

Đôi mắt ướt long lanh, nương, cha, mãi chẳng chịu khép .

 

Nương run rẩy dậy, khép đôi mắt ngựa, ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

 

“Ha ha ha!” Công chúa Đan Vân khoái trá, “đều mang , đừng chướng mắt bản cung.”

 

Ta dìu nương về tiểu viện hẻo lánh.

 

Đi xa , ngoảnh .

 

Công chúa Đan Vân nghiêng đầu lòng cha, ngọt ngào .

 

Cha cũng , song trong mắt ảm đạm vô quang.

 

Tựa như một khối gỗ vô hồn.

 

Đêm khuya, lo vết thương của nương, yên giấc.

 

Mơ hồ thấy tiếng ngoài sảnh.

 

Ta mang giày bước , thì cha tới.

 

Người ánh trăng, dáng vẻ lãnh đạm, đưa cho nương một hũ lưu ly.

 

giờ bôi thuốc.”

 

“Đa tạ đại nhân.”

 

Nương chẳng còn gọi phụ là “tướng công”, mà cẩn cẩn trọng trọng gọi một tiếng “đại nhân”, dường như e sợ chọc vui.

 

Phụ khẽ gật đầu, xoay .

 

Ta rốt cuộc nhịn , nhào tới : “Trên nương là vết thương do Đan Vân công chúa hành hạ, ngần t.h.u.ố.c căn bản chẳng đủ.”

 

Nương kinh hãi, ngăn , trực tiếp vén tay áo bà lên.

 

Cánh tay trắng nõn, chi chít thương tích.

 

“Còn nhiều nữa, nương, đừng cản con.”

 

Ta mặc kệ nương ngăn cản, lớn tiếng hướng phụ quát: “Ngươi thật tệ bạc, căn bản chẳng xứng tướng công của nương!”

 

Phụ sững sờ , hốc mắt bỗng đỏ au.

 

Một tay ông ôm lấy ngực, thể cong xuống, run rẩy dữ dội.

 

Trong miệng lẩm bẩm: “Niệm… Niệm Niệm…”

 

Niệm Niệm chính là tên của nương.

 

“Ngươi thế nào ?”

 

Nương vội tiến tới, đưa tay khẽ chạm vai ông, liền ông hất mạnh .

 

“Chớ… chớ chạm !”

 

Phụ hoảng loạn lùi tránh.

 

“Tránh xa một chút.”

 

“Ta yêu chính là Đan Vân công chúa.”

 

“Đừng phí tâm tư vô ích.”

 

Ông từng câu từng chữ thốt , thần sắc càng thêm đau đớn rối loạn.

 

Một dòng m.á.u đỏ tươi từ khóe môi ông chậm rãi trào .

 

Ông tùy tiện lau .

 

Gương mặt tái nhợt vương máu, càng thêm tà mị yêu dị.

 

Nương lặng lẽ ông, trong mắt gợn sóng ngập tràn.

 

Cuối cùng, nương khép cửa , hạ chốt, hướng ngoài :

 

“Ta , Tiêu Trinh, từ nay ngươi đừng đến nữa.”

 

Mồng bảy tháng bảy Thất Tịch, cũng là sinh thần của .

 

Những năm , ngày phụ đều dẫn nương cùng dạo chợ.

 

Trong dòng chen chúc, một tay ông bế , một tay hộ vệ nương, thường khiến các cô nương khác dõi .

 

Họ ghen tị thì thầm, bàn luận ngớt: đây là lang quân nhà ai?

 

Vừa tuấn mỹ ôn nhu chu , yêu thương thê tử cùng nữ nhi.

 

Nương đến ngượng ngùng, đỏ mặt về, phụ kéo lòng.

 

“Đây là thê tử của , Niệm Niệm, cô nương nhất thiên hạ.”

 

Phụ cố ý lớn, rạng rỡ, như đứa trẻ khoe khoang.

 

năm nay, phụ dường như quên mất, chẳng hề hỏi han.

 

Đêm đến, nương lấy chiếc túi tiền nhỏ, chớp mắt .

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Chúng ngoài dạo, Nhàn Nhàn thích gì, nương sẽ mua cho con.”

 

Loading...