TỪ HOA LỆ - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:37:51
Lượt xem: 352

Cha trúng khoa bảng, đỗ vị Thám Hoa, triệu cung dự yến.

 

Trước khi , còn mỉm bảo với nương, sẽ mang về đóa linh tiêu hoa mà nương yêu thích nhất.

 

Đêm , nương vẫn cửa, ngẩn ngơ chờ đợi.

 

Những kẻ dự yến đều trở về, chỉ riêng chẳng thấy bóng dáng cha.

 

Nương chờ từ đêm tối đến khi hừng đông, rốt cuộc cũng thấy cha trở về.

 

Y phục tán loạn, sắc mặt tái nhợt, song đôi môi đỏ như thoa son phấn.

 

“Phu quân, giờ mới về?”

 

“Đừng chạm .”

 

Chẳng rõ vì cớ gì, cha – vốn dịu dàng như nước – bất ngờ đẩy nương .

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Nương cả đêm chợp mắt, chân chẳng vững, loạng choạng ngã xuống.

 

Cha theo bản năng vươn tay, nhưng chỉ dừng khi còn cách nương một tấc.

 

Người trơ mắt nương ngã nhào xuống đất.

 

“Phu quân.”

 

Nương gọi khẽ một tiếng, ánh mắt ngơ ngẩn cha.

 

cha chau mày, ánh lạnh lùng, vẻ chán ghét xen lẫn khó chịu.

 

“Hôm qua trong cung yến, cùng Đan Vân công chúa gặp như ý tương giao. Chẳng bao lâu sẽ dâng tấu xin thánh thượng ban hôn.”

 

“Còn ngươi—” cha thoáng dừng, nét mặt lướt qua chút m.ô.n.g lung, nhưng ngay tức khắc lạnh lùng thế.

 

“Nếu chịu an phận thủ thường, hầu hạ công chúa cho , thể nể tình xưa mà để ngươi ở phủ.”

 

Nói dứt lời, cha xoay lưng rời , chẳng hề ngoái .

 

Chỉ còn nương một , mờ mịt bàng hoàng.

 

Nàng mãi chẳng hiểu, vì chỉ một đêm, cha trở nên lạnh lẽo xa lạ đến thế.

 

 

Hoàng thượng hạ chỉ, ban hôn cho cha và Đan Vân công chúa.

 

Trong phút chốc, khắp kinh thành truyền tụng giai thoại của bọn họ.

 

Vị thám hoa lang tài mạo tuyệt thế, trong cung yến nhặt con mèo thất lạc của công chúa Đan Vân.

 

Khi trả , đôi bên gặp nhất kiến chung tình.

 

Quả thật là duyên phận trời định, thiên tác chi hợp.

 

Mọi đều tán dương mối tình .

 

Không một ai để tâm, cha vốn thê tử kết tóc.

 

Đêm đến, nép lòng nương, khẽ hỏi: “Nương, vì cha đổi ? Vì cưới công chúa?”

 

“Phu quân lẽ…”

 

Nương đẩy cửa sổ, về ngọn đèn trong thư phòng, đôi mắt m.ô.n.g lung lệ sương.

 

Từ ngày trở về từ cung, cha từng bước viện của nương.

 

Mỗi ngày đều vui mừng khấp khởi, một lòng nghĩ đến việc cưới công chúa Đan Vân.

 

Ngày đại hôn, mười dặm hồng trang, công chúa Đan Vân phong quang rực rỡ bước phủ.

 

Nương quỳ gối dâng .

 

“Chén thứ nhất, nàng chê nóng, liền tiện tay ném xuống đất.”

 

Chén thứ hai, nàng buộc nương quỳ mảnh sành.

 

Lưỡi gốm sắc bén rạch nát đầu gối nương.

 

Máu đỏ loang thành vệt, hòa cùng sắc hồng khắp sảnh, càng thêm náo nhiệt.

 

Công chúa Đan Vân nhếch môi, thỏa mãn.

 

Cha bên cạnh, chỉ lạnh nhạt .

 

, cha vốn là thương xót nương nhất.

 

Chỉ cần nương thêu thùa lỡ đ.â.m trúng tay, cha cũng đau lòng thôi.

 

Người nâng tay nương, từng chút thổi dịu, khóe mắt tràn đầy ôn nhu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-hoa-le/1.html.]

Tân nhân nhập động phòng, nương mới tập tễnh trở về.

 

Khi vén xiêm, chân nàng m.á.u thịt mơ hồ, vết thương sâu thấy xương.

 

Ta sợ hãi òa , nương vẫn dịu dàng dỗ dành:

 

“Nhàn Nhàn chớ , đau, thật sự đau.”

 

Đêm sâu tĩnh lặng, cha vốn nên cùng công chúa chung phòng, bất ngờ xông viện nương.

 

Người còn khoác hỷ phục đỏ thẫm, càng khiến dung mạo tuấn mỹ phi phàm.

 

“Phu quân.”

 

Nương ngạc nhiên vui mừng, vội dậy đón, quên mất vết thương nơi chân.

 

“Cẩn thận.”

 

Cha bước nhanh, ôm nàng ngực.

 

Ôn nhu tự nhiên, như vốn dĩ thế.

 

Khi tưởng phụ thuở trở về, đẩy mạnh nương .

 

Thanh âm lạnh lẽo như ngâm trong băng tuyết:

 

“Ít giở trò quyến rũ, thật chẳng hổ.”

 

Người bỏ mặc nương, lưng rời .

 

Bóng lưng , tựa như vội vã thoái chạy.

 

Tân hôn, cha nghỉ ba ngày.

 

Ban ngày, cùng công chúa kề cận chẳng rời.

 

Vẽ tranh, ngâm thơ, gảy đàn, vẽ mày.

 

Đôi tay từng nên văn chương rực rỡ, nay bồi công chúa hưởng vui chốn khuê phòng.

 

Những điều xưa cùng nương, nay đều đổi thành công chúa.

 

Ban đêm, đèn trong thư phòng sáng rực chẳng tắt.

 

Trong tẩm cung công chúa, tiếng đồ vật vỡ vụn chẳng ngừng vang.

 

Ta sợ hãi, chui lòng nương, thì thào: “Cha và công chúa cãi ?”

 

Nương lắc đầu, mê mải ngọn đèn lay động .

 

Ba ngày , cha từ thư phòng bước , gầy gò tiêu điều, thượng triều.

 

Không ai bầu bạn với công chúa, nàng đem hết lửa giận đêm qua trút xuống nương.

 

Nương thương tích đầy , công chúa cho gọi đại phu.

 

Ta tìm cha, nhưng nương ngăn .

 

“Nhàn Nhàn, đừng , vô ích thôi.”

 

“Sao hả nương?”

 

Ta gào : “Cha rốt cuộc ? Vì thích công chúa Đan Vân? Vì mặc kệ nàng ức h.i.ế.p nương?”

 

Ngày thường, dù công chúa hành hạ thế nào, nương cũng chẳng rơi lệ.

 

Mà nay lời , nước mắt nàng ứa tràn, run rẩy ngừng.

 

“Nương cũng chẳng rõ cha con thế nào, nhưng nương , cũng đau khổ chẳng kém.”

 

Hôm , vườn hái nhẫn đông thảo.

 

Không dược, vết thương của nương chẳng lành.

 

Nhẫn đông thảo thanh mát tiêu viêm, đắp lên vết thương sẽ bớt đau.

 

“Meo!”

 

Đang hái, bỗng từ nhảy con mèo lông dài, cào rách tay .

 

Ta hoảng hốt bỏ chạy.

 

Mèo nhe răng, nhảy lên lưng , c.ắ.n xé chẳng tha.

 

Ta giãy dụa, cũng thoát.

 

Trong cơn hoảng loạn, rút trâm gỗ, dồn sức đ.â.m xuống.

 

Mèo t.h.ả.m kêu, m.á.u cổ tuôn xối, nhuộm đỏ tay .

 

Loading...