TỪ ĐÓ, KINH THÀNH CHẲNG CÒN MÙA ĐÔNG - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-01 00:15:15
Lượt xem: 3,387
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối thư, bà dặn dò tha thiết:
“Tấm lòng nữ nhân, nào chịu nổi ngươi hết lần này đến lần khác chà đạp.
Nếu giờ đã hiểu ra, thì sống cho tử tế, đừng tiếp tục hồ đồ nữa.
Linh nhi là cô nương tốt, ngàn người có một.”
Đọc đến đây, Giang Chi Dao đột nhiên bừng tỉnh:
Thì ra… Tiết Linh không đi Giang Nam cùng mẫu thân hắn!
Khoảnh khắc ấy, như sét đánh ngang tai, hồn phách hắn rụng rời.
Nàng không thể nói, có thể đi đâu được chứ!
Họng Giang Chi Dao khô khốc, giọng run rẩy:
“Người… người đâu…”
Hắn lập tức triệu toàn bộ gia nhân, vội vàng đi tìm người.
Nếu Tiết Linh xảy ra chuyện, bị kẻ khác lừa bán… thì biết làm sao bây giờ?
Quản sự vội trấn an:
“Thiếu gia đừng vội, có khi Tiết cô nương về nhà rồi cũng nên.”
Giang Chi Dao quát lên:
“Nàng làm gì còn nhà!”
Vừa dứt lời, trong lòng hắn cũng chấn động.
Phải rồi… nha đầu câm ấy sớm đã không còn nhà nữa.
Chính vì biết nàng không nơi nương tựa, nên hắn mới dám hết lần này đến lần khác chèn ép nàng…
11
Nghe nói Giang Chi Dao lật tung cả kinh thành để tìm ta, cuối cùng ngất xỉu ngay giữa phố vì quá nóng ruột.
Thiên hạ ai nấy đều khen hắn là lãng tử quay đầu, quý giá hơn vàng, đúng là kẻ si tình trời ban.
Ta nghe xong, chỉ cười nhạt, coi như chuyện cười kể vui miệng.
Kỳ thi Quan Y Ty sắp bắt đầu.
Ta đứng trước cửa viện thi, hít sâu một hơi chuẩn bị vào trường.
Ngoảnh đầu nhìn về phía Lâu Vân trên phố.
Lận Trường Uyên đang đứng trên lầu hai, ánh mắt dõi theo ta.
Ánh mắt chạm nhau, hắn vẫy tay về phía ta.
Ta hít sâu một hơi, sải bước tiến vào sân thi.
Một ngày thi kéo dài, hao hết khí lực.
Về đến phủ, ba ngày liền chỉ ăn rồi ngủ, mọi việc chẳng màng đến.
Rồi đến mùng tám tháng Sáu — ngày niêm yết bảng vàng.
Cũng là ngày thành thân của chúng ta.
Trong vương phủ, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Khắp nơi treo lụa đỏ, tràn ngập không khí hân hoan.
Lận Trường Uyên thay hỉ phục.
Hắn vốn rất ít khi mặc màu tươi, nay vận hồng bào mà tuấn mỹ vô song, khí chất hơn người.
Ta ngẫm nghĩ một chút, khẽ nói:
“Ta muốn tự mình đi xem bảng.”
Nếu lần này lại trượt...
Ta không dám nghĩ tiếp.
Dẫu trong lòng có đủ dũng khí đón nhận thất bại, thì cũng cần một nơi lặng lẽ, để từ từ nuốt xuống tủi hổ.
Lận Trường Uyên đồng ý, nói:
“Được, ta dẫn đội ngũ rước dâu chờ nàng ở đầu phố.”
Thông lệ, tân lang phải đến nhà gái rước dâu.
Nhưng ta nào có nhà?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-do-kinh-thanh-chang-con-mua-dong/9.html.]
Nếu ta thi đậu Quan Y Ty, thì nơi ấy sẽ là khởi đầu cho một đời mới.
Từ thời khắc tên ta hiện trên bảng vàng, ta sẽ sống một cuộc đời khác.
Khi ta đến chỗ xem bảng, đã có rất đông người tụ lại.
Ta trông thấy tiểu tư nhà họ Giang chen chúc phía trước, dáo dác tìm quanh.
Hắn cuống cuồng:
“Trời ơi! Thiếu gia lại ngất đúng lúc thế này!
Tiết Cô nương nhất định sẽ tới xem bảng, chẳng biết bao giờ thiếu gia mới tỉnh lại!”
Hai lần trước ta đều đứng từ sớm, đợi xem bảng.
Nhưng lần này, ta lại đứng phía sau.
Người của Quan Y Ty bước ra dán bảng.
Đám đông đang râm ran, bỗng chốc im bặt.
Chỉ còn tiếng chim hót, ve kêu, gió lùa, và nhịp tim ta đập thình thịch.
Bảng dán xong.
Quan sai gõ trống gõ chiêng, xướng tên vang vọng:
“Chúc mừng Tiết Linh cô nương — đỗ thủ bảng!”
Ngay lập tức.
Đám người ồ lên như vỡ chợ.
“Là cô nương nhà ai mà thi được điểm cao như thế!”
“Trời ơi! Môn dược lý được điểm tuyệt đối, chắc đến trong mộng cũng còn học bài đấy!”
Hắn nói không sai.
Ta thực sự… học đến mức trong mơ cũng đang đọc sách.
Ta quay đầu, cất bước chạy về phía đầu phố.
Gió cuốn vạt áo ta tung bay, ta như muốn hóa tiên mà bay lên không trung.
Lận Trường Uyên đứng đợi nơi đầu ngõ.
Thấy ta, hắn lập tức sải bước tiến đến, ôm chặt ta vào lòng.
Ta nghẹn ngào nói:
“Lận Trường Uyên, ta thi đậu rồi! Đứng đầu bảng!”
Hắn hít sâu một hơi, ba tiếng “Tốt! Tốt! Tốt!” vang rền.
Thấy hắn cũng thả lỏng đôi chút, ta liền trêu chọc:
“Có phải chàng sợ ta thi rớt, liền bỏ cưới không đấy?”
Hắn dùng ngón tay cái khẽ vuốt má ta, ánh mắt sâu thẳm nói:
“Ta sợ… nàng sẽ chê ta.”
Ta nhìn hắn, đầy nghi hoặc.
Hắn khẽ cười, giọng có chút tự giễu:
“Ta như thế này… nếu chẳng phải sinh ra đã ngậm ngọc ngậm vàng, thì nào có tư cách cưới được một nữ tử như nàng — thiên tư xuất chúng, nỗ lực không ngơi, mạnh mẽ sinh trưởng như cỏ xuân qua tuyết.
Nàng khiến ta vừa thẹn, lại vừa tự hào.”
Ta nắm lấy tay hắn, nước mắt lưng tròng:
“Chúc mừng chàng… đã trở thành phu quân của Tiết Linh ta.”
Lận Trường Uyên bật cười sảng khoái, cao giọng hô:
“Đi nào! Rước vương phi hồi phủ!”
12
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Giang Phu nhân vội vã trở về phủ. Vừa bước vào cửa, đã thấy Giang Chi Dao nằm co ro trên giường, dáng vẻ vô cùng thê thảm.
Gầy đi một vòng, sắc mặt tiều tụy, trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
Bà vừa giận vừa xót.
Sớm biết thế này, thì đã đối xử tốt với Linh nhi ngay từ đầu, sao để mọi chuyện thành ra thế này.