Tiếng như rượu nồng chôn giấu nhiều năm bỗng nhiên mở , tản mát hương vị mê .
Trên mặt Khương Tự hiểu chợt nóng lên, ở trong lòng khinh bỉ một tiếng, đó yên lặng giải vây cho chính .
Không nàng định lực đủ, mà thật sự là tên khốn lớn lên quá mức trời ưu ái.
Lòng thích cái , vốn là đều .
Khương Tự giơ một ngón tay: "Dư công t.ử coi trọng Nhị Ngưu như , thiết nghĩ lấy ít ngươi sẽ cảm thấy băn khoăn, thì một ngàn lượng là ."
"Một ngàn lượng, nhiều." Úc Thất .
" Ừm." Khương Tự chờ đối phương bỏ tiền.
" tiền, xem chỉ thể bán trả nợ thôi."
" Gì cơ?"
Khương Tự kiểu thông minh, nhưng từng khắc nào ngơ ngác như thế .
Sự tình thế nào biến thành bán trả nợ ? Vừa chỉ là ơn tất báo ?
Thiếu nữ bối rối khiến khóe môi Úc Cẩn kéo kéo, lướt qua một mạt ý , nhưng biểu tình vẫn chững chạc đàng hoàng như cũ: " Thật sự là hổ thẹn, Cẩn gì tài giỏi, chỉ một sức lực, bằng về liền giúp Khương cô nương chân chạy việc . Khương cô nương tùy tiện cho ít phí chân chạy ghi sổ sách là , lúc nào sổ sách tích đủ một ngàn lượng bạc, thì lúc coi như trả sạch nợ."
Nói đến đây, ngữ khí của Úc Cẩn phá lệ nghiêm túc: " Xin Khương cô nương tuyệt đối cần mặt mũi Khương Nhị mà cho thêm phí chân chạy, nếu Cẩn sẽ mất tâm báo ân, sẽ càng băn khoăn hơn."
Khương Tự một đôi mắt đều trợn tròn.
Bán trả nợ, hơn nữa cái loại bán như các hoa khôi thanh lâu, mà chỉ là chân chạy mà thôi, còn xin thương giá thị trường, đây là định ăn vạ nàng cả đời ?
Đường đường là hoàng t.ử lừa nàng tiền nhất định chân chạy cho nàng, nghĩ ngay là ý .
Lúc đó, chính là quấn chặt như thế lừa gạt nàng tới tay.
Cái tên khốn hổ !
" Nam nữ khác biệt, cần chân chạy." Khương Tự lạnh mặt .
" tên nam t.ử từ Thiên Hương lâu chính là chân chạy cho Khương cô nương đó ?" Giọng điệu của Úc Cẩn toát mấy phần ủy khuất.
Nam tử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam/81.html.]
Khương T.ử ngẫm nghĩ một lát thì phản ứng , khỏi giận: " Dư công t.ử theo dõi ?"
Nàng mà trùng hợp như , A Phi mới từ lâu ngoài liền Nhị Ngưu c.ắ.n mông.
Nghĩ đến điều , ánh mắt Khương Tự dời xuống Nhị Ngưu, ánh mắt phức tạp.
Hai gặp Nhị Ngưu đều thấy nó c.ắ.n m.ô.n.g khác, Nhị Ngưu đam mê .
Chillllllll girl !
Nghĩ đến kiếp Nhị Ngưu thường xuyên lè lưỡi mật l.i.ế.m lòng bàn tay của nàng, khóe miệng Khương Tự giật giật.
Đây cũng thói quen , sửa!
Nhị Ngưu dù suy nghĩ trong lòng Khương Tự, tựa như thể phát giác loại cảm xúc ghét bỏ của nữ chủ nhân, trong miệng kêu ư ư lắc mạnh cái đuôi.
Úc Cẩn vuốt vuốt lớp lông xù đỉnh đầu chú chó, : " Khương cô nương hiểu lầm, chỉ là mang theo Nhị Ngưu tùy tiện dạo chơi, nhưng mà Nhị Ngưu..."
Úc Cẩn do dự một chút, phía chắc nên miệng .
Dính đến Nhị Ngưu, Khương Tự nhịn hỏi: " Nhị Ngưu ?"
Khương Tự hỏi, Úc Cẩn đúng lý hợp tình câu phía : " Nhị Ngưu từ tên nam t.ử ngửi hương vị của Khương cô nương, cho nên mới thả ."
Thật tức quá mà, dựa cái gì mà tên nam nhân sẽ mùi của nàng!
Lý trí cho Úc Cẩn, quần áo cử chỉ của nam t.ử nọ nom bộ là hạng lưu manh đầu đường, Khương Tự liên hệ với khả năng thiết, nhiều lắm là tên chân chạy thôi.
Thế nhưng, vẫn tức giận bây giờ?
Sắp tức đến nổ tung nhưng mặt Thất hoàng t.ử là tươi mây trôi nước chảy, một chút cũng dám để cho thiếu nữ mắt mánh khóe.
" Nói bậy bạ gì đó?" Hai gò má Khương Tự nóng lên, hận thể đá cho Úc Cẩn một cước.
"Gâu gâu." Lúc Nhị Ngưu sủa lên, dường như là đang phụ họa với chủ nhân.
Úc Cẩn nhạt một tiếng: " Cho nên đoán hẳn là chân chạy cho Khương cô nương, các mới gặp tại Thiên Hương lâu."
" Cho nên?" Khương Tự liếc xéo .
Úc Cẩn sắc mặt nghiêm túc: "Ta cảm thấy bàn về bản lĩnh chân chạy so với mạnh hơn chút, hơn nữa Khương cô nương sai sử bỏ tiền, mà là bán trả nợ, cần tiền."
Khương Tự lạnh: " chính là cảm thấy sai sử thuận tay hơn. Huống chi Dư công t.ử là bạn của trưởng , nếu thật sự để ngươi thành chân chạy sai sử, trưởng sẽ là đầu tiên đáp ứng."
Nàng lui một bước, mặt khôi phục bình tĩnh: " Dư công t.ử đừng mấy lời thiết thực nữa, một ngàn lượng bạc ngươi tiền thì trả, tiền thì thôi. Ngươi chẳng quen, nam nữ khác biệt, về vẫn nên chú ý cách cho thỏa đáng."