" Thôi Dật, ngươi thiểu năng ?" Dương Thịnh Tài suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm.
Thôi Dật lau lau vết m.á.u khô cạn mặt, dắt Dương Thịnh Tài bỏ : "Các ngươi cứ việc , việc , mang tên thiểu năng ."
" Ngươi ngứa da ?"...
Hai mau, những tên tay chân vèo vèo triệt hồi, chỉ để hai tên lão binh nước mắt.
Đi theo loại chủ t.ử thiểu năng , thật sự là gặp xui xẻo!
" Ngài ——" Quan sai dẫn đầu há to miệng.
Úc Thất khe khẽ lắc đầu, vỗ vỗ đầu Nhị Ngưu: "Nhị Ngưu, thôi."
" Cô nương, Nhị Ngưu việc gì, đều ." A Man vuốt ngực, lòng hiếu kỳ dâng lên," Chủ nhân Nhị Ngưu còn trẻ như là mệnh quan triều đình ?"
Vừa mấy lầu chuyện tận lực hạ thấp thanh âm, nên bên ngoài rõ lắm.
Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, Khương Tự : "Có lẽ , chúng cũng thôi."
Sau khi chờ xem náo nhiệt dần dần rời hết chủ tớ hai lúc mới xuống lầu, nhanh chậm về hướng Đông Bình Bá phủ.
Từ Thiên Hương lâu đến Đông Bình Bá phủ qua mấy con phố, khi chủ tớ hai đến phụ cận hẻm Tước T.ử chợt một tiếng ' Gâu' quen thuộc.
Khương Tự dừng bước chân.
A Man thấy chú ch.ó lớn ngậm túi tiền màu xanh ngọc vui vẻ chạy đến bên , vui mừng khôn xiết: " Cô nương, Nhị Ngưu đưa tiền tới cho ngài kìa."
Nhị Ngưu nhanh chạy đến bên Khương Tự, quơ cái đuôi dùng miệng rộng cọ tay Khương Tự.
Nhìn thấy chờ mong trong mắt chú chó, Khương Tự nhịn : "Cho ?"
Trong cổ họng Nhị Ngưu phát tiếng hư hư nũng nịu, nhét túi tiền trong tay Khương Tự.
Khương Tự đành lòng phật tâm ý của chú chó, khi mở túi tiền liền đưa cho A Man: " Trở về cất kỹ vàng lá cùng quả bạc, túi tiền thì ném chậu than đốt ."
A Man mừng khấp khởi đáp , gỡ túi tiền một chút, khỏi hai mắt tỏa sáng: " Cô nương, so với còn nhiều hơn nữa cơ, chúng lấy thôi ?"
Nàng còn nhớ tiền tài trong túi cô nương cực kỳ ghét bỏ, dứt khoát đưa hết cho Nhị công tử, nàng âm thầm đau lòng thôi.
" Lấy ." Trước lạ quen, nàng cần thiết bỏ qua tiền.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp truyền đến, Nhị Ngưu đột nhiên đầu sủa hai tiếng, hình như ý thúc giục.
Nhìn thấy xuất hiện, Khương Tự khỏi nhíu mày.
Nàng sớm nên nghĩ đến, Nhị Ngưu xuất hiện, thì cũng ở xa.
" A Man, chúng ." Không đợi Úc Thất tới, Khương Tự liền bỏ , phát giác vạt áo kéo chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam/79.html.]
Khương Tự cúi đầu, ánh mắt long lanh như nước của chú ch.ó mở tròn xoe, vẻ mặt vô tội ngoắt ngoắt cái đuôi.
"Nhị Ngưu, ngươi nhả ." Khương Tự bất đắc dĩ .
Nàng hiện tại bắt đầu hoài nghi Nhị Ngưu là cùng nàng trùng sinh trở về, bằng giải thích thế nào về sự mật khác thường của Nhị Ngưu giành cho nàng đây.
Phải rằng, Nhị Ngưu là ch.ó trải qua chiến hỏa, mà mấy con sủng vật chuyên mua vui cho .
Nhị Ngưu lúc lắc cái đuôi, một dáng vẻ hiểu.
Thích gì thì , dù nó cứ hé miệng đấy.
Ngay cả A Man ở một bên cũng nhịn trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Vì ảo giác con ch.ó còn mắt hơn nhỉ?
Trong thời gian lôi lôi kéo kéo như thế, Úc Thất tới mặt Khương Tự, giữa hai chỉ cách một trượng.
Đến lúc , Khương Tự ngược bình tĩnh, mặt mang nụ xa cách khẽ gật đầu với Úc Thất: " Dư công tử, trùng hợp ."
Úc Thất qua thiếu nữ gần trong gang tấc, nhoẻn miệng : " Ta cố ý tới tìm Khương cô nương."
Khương Tự thu ý mặt: " Dư công t.ử đây là ý gì?"
Úc Thất bỗng nhiên cúi thấp vái chào Khương Tự một cái: " Hôm nay đa tạ ân cứu giúp của Khương cô nương với Nhị Ngưu."
Khương Tự nhích sang bên, tránh cái hành lễ của Úc Thất, lãnh đạm : " Dư công t.ử đùa, cũng hề gì cả."
" Gâu gâu ——" Nhị Ngưu đột nhiên kêu lên với Khương Tự.
Nói bừa, nó chính là Tự Tự cứu, chủ nhân mau nó báo ân .
Khóe miệng Úc Thất mỉm: " Khương cô nương nàng xem, Nhị Ngưu cũng thừa nhận đó."
Chú ch.ó vội vàng hừ hừ gật đầu.
Khương Tự cũng mặc kệ một một ch.ó kẻ xướng hoạ, kiên quyết thừa nhận đến cùng: " Ta thật Dư công t.ử gì cả. Trời còn sớm, nên về phủ ."
Chillllllll girl !
" Gâu!" Nhị Ngưu sủa một tiếng hấp dẫn lực chú ý của mấy qua, nhanh chân chạy đến chân tường bắt đầu đào đất.
A Man che miệng lẩm bẩm : " Hẳn là Nhị Ngưu còn cất một cái túi tiền ở đây?"
Khương Tự trừng A Man một cái.
Nha của nàng khi nào thì tham tiền thế ?
A Man hậm hực im ngay.
Rất nhanh Nhị Ngưu liền ngậm một vật trở , đến mặt Khương Tự đặt vật lên mặt đất.
" Ấy, là chén !" A Man thoáng qua, thốt lên.
Nói đến chén thật đúng là bền, khi đập trúng Thôi Dật xong rơi xuống mặt đất ven đường, ngoại trừ chén một ít vết rạn thì hề chút tổn hại nào.