Khương Tự chạm đến vội vàng trong mắt Long Đán, trong lòng động.
Không đúng, Úc Thất là phận gì Long Đán quá là rõ ràng, nếu như chỉ là xảy tranh chấp với bắt đại lao căn bản cần hoảng loạn như thế.
Nghĩ như , tâm tình Khương Tự thoáng trầm xuống.
Nhị Ngưu tuy hiểu Long Đán cái gì, nhưng chủ nhân trở về nó bản năng cảm thấy bất an. Mà lúc , nữ chủ nhân trấn an liền đặc biệt trọng yếu.
Nhị Ngưu hướng về phía Khương Tự khẽ kêu hư hư hai tiếng.
Khương Tự xoa xoa đầu Nhị Ngưu, hỏi Long Đán: " Dư công t.ử là sai gia Thuận Thiên phủ mang ?"
Long Đán từ ngữ mập mờ: " Ả, tiểu nhân cũng đến tột cùng là quan sai của nha môn nào, ở địa phương như kinh thành nha môn thể duỗi tay quản nhiều lắm."
" Nếu thế, kêu trưởng hỏi thăm một chút."
Long Đán vội khoát tay: " Không cần, tiểu nhân sai ngóng là ."
Khương Tự tắt tiếng.
Đã thế, Long Đán còn với nàng nhiều như gì?
Long Đán âm thầm quan sát đến thần sắc Khương Tự, châm chước : " Khương cô nương, công t.ử chúng ở kinh thành chỗ nương tựa, tiểu nhân bận rộn chạy quan hệ cứu công t.ử , nhất thời ai chiếu cố Nhị Ngưu, cô nương xem ——"
Lão Vương giữ cửa yên lặng trốn ở góc tường giả vờ như tồn tại.
" Không ai cho Nhị Ngưu ăn cơm, nó sẽ c.h.ế.t đói."
Nhị Ngưu tựa như hiểu, xuống mặt đất, một bộ sống còn gì luyến tiếc.
Thái dương Khương Tự hằn lên gân xanh.
Long Đán lòng như lửa đốt hồi lâu, chính là vì để nàng chiếu cố Nhị Ngưu?
Từ từ, đây rõ Úc Thất vốn đại sự gì ?
Khương Tự dần dần khôi phục tỉnh táo, vì lo lắng kìm lòng mà ảo não.
Nàng mới lười đến quản c.h.ế.t sống!
" Như , để cho Nhị Ngưu theo trưởng mấy ngày."
" Không , Nhị Ngưu đổi địa phương ngủ yên."
" Gâu ——" Nhị Ngưu kêu to một tiếng, biểu thị phụ họa.
Khương Tự liếc Nhị Ngưu một cái.
Nàng cho tới bây giờ cũng Nhị Ngưu còn tật .
Nhị Ngưu nâng lên mặt chó, lấy lòng nhún nhún mũi với Khương Tự, một đôi mắt đen bóng ngập nước, phảng phất như nếu nàng mà đáp ứng thì thể lập tức ngay.
Khương Tự yên lặng thở dài.
Thôi, bất kể thế nào, Úc Thất tất nhiên là gặp chuyện, nàng liền chiếu cố Nhị Ngưu mấy ngày .
" Vậy mỗi ngày sẽ bớt thời gian tới đây một chuyến, rốt cuộc tình huống của Dư công t.ử như thế nào, chờ ngươi nhớ cho một tiếng."
Long Đán liên tục gật đầu: " Khương cô nương yên tâm, tiểu nhân thăm dò tin tức sẽ cho ngài đầu tiên, miễn cho ngài lo lắng."
Khương Tự mím mím môi son.
Nàng mới lo lắng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam/218.html.]
" A Man, thôi."
Khương Tự mang theo A Man rời , Long Đán lập tức chạy đến sương phòng.
Chủ t.ử cũng là hoàng tử, nguy hiểm tính mạng hẳn là , điều tình huống của chủ t.ử thiếu tiền bạc mở đường là thể , cũng may tiền dấu đáy hòm của ít, lấy chuẩn quan hệ cho chủ t.ử chắc cũng đủ.
Long Đán chạy đến chỗ giấu tiền, thấy y phục lật loạn trực giác , vội vàng gạt hết y phục chồng chất ở phía cùng sờ soạng đáy hòm.
Đáy hòm cũng sờ cái gì hết.
Long Đán trong nháy mắt đổi sắc mặt, dứt khoát lật ngược cái rương, một đống đồ đạc rối lung tung beng đổ một đống, nhưng thấy túi tiền .
"Lão Vương!" Long Đán hét lên một tiếng.
Lão Vương chắp tay ở cửa: " Gì ?"
" Trong nhà trộm?"
" Không nha."
" Vậy túi tiền nhét đáy hòm thấy ?" Long Đán một tiếng cao hơn một tiếng.
Lão Vương móc móc lỗ tai, chỉ chỉ Nhị Ngưu: " Vậy ngươi hỏi Nhị Ngưu."
Long Đán ép buộc trấn định , trừng mắt Nhị Ngưu."
Hắn mơ hồ một loại dự cảm !
" Nhị Ngưu, túi tiền của ?"
"Gâu gâu." Nhị Ngưu giương mắt trời.
Nói gì đó? Nó hiểu nha.
Vẫn là lão Vương , vạch trần : " Nhị Ngưu đưa cho Khương cô nương ."
Sau ngắn ngủi trầm mặc, Long Đán tê tâm liệt phế quát: " Đó là tiền dấu đáy hòm giữ cưới vợ, Nhị Ngưu, ngươi cái con khốn kiếp , lột da của ngươi ——"
Nhị Ngưu vứt cho Long Đán một cái ánh mắt khinh thường, vẫy đuôi chạy .
Chillllllll girl !
Chủ tớ Khương Tự trở Hải Đường Cư, A Man kinh hô một tiếng: " Cô nương, bên trong thật nhiều tiền!"
Thật nhiều tiền?
Khương Tự nhướng mày.
" Cô nương ngài coi, một chồng ngân phiếu cơ."
" Cất kỹ, chờ Dư công t.ử trở về thì trả ."
" Haz." A Man lên tiếng, đem cất kỹ túi tiền," Cô nương, ngài Dư công t.ử phạm chuyện gì nha? Sao còn dẫn tới tai ương lao ngục nữa ?"
Khương Tự lạnh lùng : " Với cái tính tình của , gì kỳ quái."
Rõ ràng là một hoàng tử, nhưng chuyện dám , nàng ở kiếp lĩnh giáo qua.
" Cô nương, ngài cũng đừng lo lắng nha." A Man quan tâm khuyên nhủ.
Khương cô nương tựa như mèo đạp đuôi: " Không hươu vượn!"
A Man lặng lẽ trợn mắt.
Đầu năm nay còn cho thật, quả nhiên đại nha dễ mà.