Gã sai vặt khác thở dài: " Kỳ thật tiểu nương t.ử chút đáng thương, từng thấy nàng theo nàng bán đậu hũ..."
Lộ T.ử xùy một tiếng: " Nếu thế t.ử thấy, tiểu nương t.ử thế nào ở chỗ . Ta An T.ử , ngươi hôm nay , lề mề chậm chạp."
" Ai, hôm nay T.ử Anh với ."
" Ố, nếm hương vị đàn bà, thương hương tiếc ngọc . Chỉ là ngươi còn lề mề là trời sáng đó."
" Làm việc, việc." Hai tùy ý để t.h.i t.h.ể bọc ga giường lẻ loi trơ trọi mặt đất, về phía góc tường.
" Ấy, thiếu một cái xẻng?"
Khương Tự cúi đầu cái xẻng trong tay, lúc mới chợt hiểu .
Hóa đây cái xẻng thợ tỉa hoa lười biếng đặt ở chân tường, mà là tiện để cho hai gã sai vặt tùy thời chôn xác dùng!
Khó trách cái xẻng bền chắc như thế...
Trong đầu Khương Tự lóe lên ý nghĩ , thể chờ đợi thêm nữa.
Ai cũng kẻ ngốc, hai gã sai vặt chính là việc thương thiên hại lí, thế nào nữa cũng sẽ căng chặt thần kinh, vô duyên vô cớ thiếu mất một cái xẻng tất nhiên khiến cho bọn cảnh giác.
Mà chỗ nàng ẩn đừng ẩn nấp, ngay cả che hình đều , họa chăng là ỷ bóng đêm tiện lợi thôi.
Hai gã sai vặt trở tùy tiện tìm một lát là sẽ phát hiện nàng, khi đó nàng thoát cũng khó tránh đ.á.n.h rắn động cỏ.
Tối nay thu hoạch lớn, Khương Tự tuyệt thấy loại tình huống phát sinh.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay Khương Tự vươn về phía lắc lắc, trầm tâm tĩnh khí, liền thấy nơi lòng bàn tay tia sáng nhàn nhạt hiển hiện, nhanh đó tia sáng ngưng mà tán thoát ly lòng bàn tay nhanh chóng bay về phía hai gã sai vặt.
Chợt , quang mang nhàn nhạt bay lượn mà phiêu đãng giống như lưu huỳnh mà thường thấy, nhưng so với ánh sáng của lưu huỳnh ảm đạm hơn nhiều.
Khương Tự nghĩ nhanh như dùng tới cái .
Vật tên Huyễn Huỳnh, là dùng bột phấn của cỏ Bạch Giác nghiên cứu chế tạo cùng nhiều loại bột phấn thảo d.ư.ợ.c khi hỗn hợp phối trộn cực kỳ tinh tế lấy mỡ trâu dẫn đốt hấp dẫn đến, khi ăn qua m.á.u tươi của thể ẩn núp ở trong thể, cung cấp cho đó sử dụng.
Huyễn Huỳnh lực sát thương, thể khiến sinh ảo giác, đương nhiên, tình huống nào cũng đều thể thuận lợi khiến sinh ảo giác.
Tỉ như lúc một tâm bình khí hòa, Huyễn Huỳnh sẽ khó thừa lúc vắng mà .
Hiện tại loại tình hình Khương Tự chút nào lo lắng, thời điểm g.i.ế.c phóng hỏa nếu như lòng mảy may sơ hở, như đó cũng là , mà là ác quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam/108.html.]
Huyễn Huỳnh mặc dù kì lạ, kỳ thật cũng là một loại trùng, ở trong Ô Miêu tộc xưng đó là cổ.
Khương Tự cũng nguyện ý xưng Huyễn Huỳnh là cổ, cổ luôn khiến cảm thấy thần bí thậm chí âm độc, nhưng cái rõ ràng là một tiểu trùng mỹ lệ đáng yêu, nàng nuôi tiểu trùng, cùng với khác thích nuôi mèo nuôi ch.ó khác mà.
Huyễn Huỳnh bay đến chỗ hai gã sai vặt, từ tai trái bọn chui qua tai chui , cuối cùng trở trong lòng bàn tay Khương Tự, tia sáng nhàn nhạt tiêu tán vô hình.
Quá trình cực kỳ nhanh, thể là trong chớp mắt lặng lẽ thành.
" Có dùng xong quên để , rơi trong bụi hoa ?" An T.ử buồn bực .
Lộ T.ử xách theo cái xẻng nhíu mày: " Không đúng, rõ ràng nhớ cất kỹ, khả năng rơi trong bụi hoa."
" Vậy chuyện là ?"
"Chẳng lẽ động?" Giọng điệu của Lộ T.ử đột nhiên khẩn trương lên.
" Không nữa, lúc đầu thợ tỉa hoa từng thu thập một chúng mắng, về liền dám động đến nữa."
Chillllllll girl !
" Vạn nhất là khác thì ?" Lộ T.ử yếu ớt .
An T.ử giật nảy : " Lộ T.ử ca, cũng đừng sợ."
Bọn nguyệt hắc phong cao chôn xác khẩn trương là bởi vì lạ quen, nhưng cái nghĩa là phát hiện thì khẩn trương a.
Lộ T.ử nghĩ đến cái gì, đột nhiên .
An T.ử vô ý thức xoay sang chỗ khác theo.
Hai mặt một nữ tử.
Nữ t.ử tóc tai bù xù, xanh cả mặt, ánh trăng rõ ràng thể thấy từng vết m.á.u lớp quần áo xé thành mảnh nhỏ của nàng , trong tay thì cầm theo một cái xẻng.
Hai cổ cứng ngắc chậm rãi đầu liếc , đều từ trong mắt đối phương thấy nỗi sợ hãi khiến hít thở thông.
" Quỷ, quỷ a ——" An T.ử kêu t.h.ả.m một tiếng, kì thực sợ tới mức một tiếng nghẹn ở trong cổ họng, chỉ phát thanh âm ô ô, co cẳng bỏ chạy.
Biểu hiện của Lộ T.ử cũng hơn An T.ử bao nhiêu, chạy mấy bước ngã uỵch một cái, khi cuống quít bò dậy cũng dám đầu, liều mạng đuổi theo An Tử.
Mắt thấy hai đều bỏ chạy vô tung vô ảnh, Khương Tự .
Nàng hai thấy cái gì, nhưng đoán cũng đoán , bọn thấy hẳn là cỗ nữ thi .
Cái kỳ thật cũng dễ đoán, Huyễn Huỳnh thể tạo nên ảo giác cho , nhưng mà tạo nên ảo giác tùy ý, mà là từ cảm xúc kịch liệt nhất lúc của đó dẫn dắt, hoặc là đại hỉ, hoặc là đại bi, hoặc là đại khủng hoảng vân vân.