Từ Cẩm Chi - Chương 24: Không Được.
Cập nhật lúc: 2024-10-30 10:28:11
Lượt xem: 93
Việc Đoạn Vân Linh đột ngột đứng ra khiến mọi người kinh ngạc, nhưng đối với Tân Diệu, đó không phải điều bất ngờ.
Tận mắt thấy Đoạn Vân Uyển bị ác nô đẩy xuống hồ nước, lại thêm lời nói của nàng trước đó, bất kể là vì lương tâm hay vì lo cho bản thân, nếu Đoạn Vân Linh vẫn bàng quan, thì quả thực phủ Thiếu Khanh đã thối nát đến tận cùng.
"Ngươi nghe thấy gì?" Lão phu nhân nhìn cháu gái đứng ra, ánh mắt phức tạp.
Đoạn Vân Linh cúi đầu, né tránh mọi ánh nhìn xung quanh: “Thanh biểu tỷ bị đẩy xuống vực xong, ta vô tình nghe thấy Đại tỷ khóc. Đại tỷ vừa khóc vừa nói nàng không muốn làm vậy, nàng là bị mẫu thân ép buộc…”
Đoạn Vân Uyển sững sờ nhìn Đoạn Vân Linh, cuối cùng hiểu ra những điều kỳ lạ mà mình đã bỏ qua do tâm trí căng thẳng trong suốt thời gian qua.
Chả trách Tam muội luôn né tránh tiếp xúc với nàng, trước đây vốn thân thiết ra vào cùng nhau, vậy mà mỗi khi nàng không để ý, Tam muội lại rời đi một mình.
Thì ra Tam muội sớm đã biết cả rồi!
Đoạn Vân Linh cắn môi, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Thời gian qua, ta luôn rất tự trách, rất sợ hãi, không biết phải làm thế nào… Thanh biểu tỷ, xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”
Đoạn Vân Uyển nghe tiếng khóc của Đoạn Vân Linh, cũng bật khóc theo.
Hai cháu gái khóc lóc khiến đầu lão phu nhân ong lên, Đoạn Thiếu Khanh cũng đau đầu như muốn nứt.
Ông vốn định tạm thời che đậy chuyện này, nhưng khi Đoạn Vân Linh đứng ra làm chứng, điều đó chẳng khác nào đã xé toang tấm khăn che đi sự đê hèn của tội ác này.
Xem ra hôm nay, ông không thể không đưa ra một lời giải thích cho cháu gái rồi.
Nghĩ vậy, ánh mắt Đoạn Thiếu Khanh từ từ quét qua mọi người trong phòng.
May là những người có mặt đều là người nhà, nếu nhị phòng cũng có mặt thì càng mất mặt hơn.
“Ngươi, đồ phụ nữ độc ác, sao có thể nhẫn tâm như thế!” Đoạn Thiếu Khanh quyết định xong liền đá mạnh một cái khiến Cảnh thị ngã lăn ra đất.
Cảnh thị không kịp phòng bị ngã nhào xuống, hét lên một tiếng thảm thiết.
Đoạn Vân Linh từ khi đứng ra làm chứng đã lo sợ đến lạnh run, giờ nhìn thấy cảnh đích mẫu chật vật, bất giác không còn sợ hãi nữa.
Ánh mắt nàng không còn để ở Cảnh thị mà nhìn về phía Tân Diệu.
Thì ra, ngọn núi lớn đè lên nàng từ khi hiểu chuyện, lại có thể bị dời đi như vậy sao?
Tân Diệu hiểu rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Buộc Cảnh thị nhận tội chỉ là bước đầu mà thôi, việc Cảnh thị bị trừng phạt đúng mức mới có thể an ủi được vong linh Khấu Thanh Thanh nơi chín suối.
Điều này có thành hay không còn phụ thuộc vào lão phu nhân và Đoạn Thiếu Khanh. Nói chính xác hơn, nó phụ thuộc vào Đoạn Thiếu Khanh - người đứng đầu gia đình.
Xem phản ứng của Đoạn Thiếu Khanh, có vẻ ông ta không thực tâm muốn đứng ra vì cháu gái.
“Thanh Thanh, là lỗi của ta đã không chú ý lại để đại cữu mẫu con đã làm ra chuyện này.”
“Vậy đại cữu cữu có định xử lý ra sao?” Tân Diệu bình tĩnh hỏi.
Sự bình tĩnh của nàng càng làm cho Đoạn Thiếu Khanh - người đang đỏ mắt - thêm vẻ giả tạo.
Đoạn Thiếu Khanh liếc nhìn lão phu nhân, sau đó lên tiếng: “Để đại cữu mẫu ngươi từ nay về sau ở Như Hinh Viện chép kinh sám hối, ý ngươi thế nào?”
“Lão gia!” Sắc mặt Cảnh thị biến dạng, không chấp nhận nổi cảnh thanh đăng cổ Phật như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tu-cam-chi/chuong-24-khong-duoc.html.]
Nghe lời này, Đoạn Vân Uyển và Đoạn Vân Linh đều thở phào nhẹ nhõm.
Đích mẫu từ nay vùi thân dưới ánh nhang đèn, hai nàng không còn phải sống dưới tay bà nữa.
Tân Diệu liếc nhìn Cảnh thị đang đầy phẫn nộ, rồi lại nhìn Đoạn Thiếu Khanh đang muốn nhanh chóng kết thúc mọi việc, bèn lắc đầu: “Không được.”
Lời này vừa dứt, Đoạn Thiếu Khanh ngẩn ra: “Thanh Thanh, ý ngươi là—”
Đoạn Vân Uyển và Đoạn Vân Linh nhìn chằm chằm Tân Diệu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lão phu nhân cũng hơi nhíu mày.
Trong suy nghĩ của bà, cách xử lý như vậy đã là một câu trả lời hợp lý cho cháu gái rồi.
Thanh Thanh chẳng lẽ không hài lòng?
Thao Dang
Tân Diệu liếc mắt nhìn Cảnh thị, thản nhiên nói: “Đại cữu mẫu sai người mưu hại ta trước, rồi lại âm mưu g.i.ế.t hại Uyển biểu tỷ. Giờ chuyện đã bại lộ, thì chỉ cần không phải lo liệu việc nhà, sống yên bình trong viện đọc sách, trồng hoa, phơi nắng thôi sao?”
Rồi một ngày nào đó, Đoạn Vân Thần đỗ đạt bảng vàng, sự nghiệp công danh suôn sẻ, còn có thể mang lại danh vọng cho mẫu thân nhiều hơn hiện tại.
Vài chục năm sau, mọi người sớm đã quên đi câu chuyện của biểu tiểu thư phủ Thiếu Khanh, còn Cảnh thị sẽ trở thành lão phu nhân, hưởng sự kính trọng từ con cháu.
Sao lại có chuyện tốt đến vậy.
Tân Diệu vừa nói ra điều này, ai nấy đều có vẻ mặt thú vị.
Nhất là Đoạn Vân Uyển và Đoạn Vân Linh, ánh mắt nhìn Tân Diệu đã có phần giống với Tiểu Liên.
Việc từ nay phải chép kinh niệm Phật của chủ mẫu quả là hình phạt bi ai, vậy mà nghe biểu muội (biểu tỷ) nói lại thành ra hưởng phúc sao?
Lẽ nào—kết cục của đích mẫu có thể còn tệ hơn nữa?
“Thanh Thanh, ngươi còn nhỏ, không hiểu cái khổ của thanh đăng cổ Phật—”
“Ta hiểu.” Tân Diệu cắt lời Đoạn Thiếu Khanh, đối diện với ông không chút sợ hãi, “Là Đại cữu cữu không hiểu, ý ta là hình phạt này còn chưa đủ.”
Lời vừa nói ra, gần như là xé toạc mặt nạ rồi.
Trước ánh mắt lo lắng của Đoạn Vân Uyển và Đoạn Vân Linh, Đoạn Thiếu Khanh trầm giọng hỏi: “Thanh Thanh, ngươi muốn gì?”
Tân Diệu chậm rãi đáp từng chữ một: “Giết người đền mạng, có nợ thì trả.”
Tám chữ này, từng chữ một đều nặng trĩu, mà bất kể là câu đầu hay câu sau, đều là sự châm chọc đối với phủ Thiếu Khanh.
“Sao lại đến mức g.i.ế.t người đền mạng, chẳng phải ngươi vẫn còn sống đây sao.” Đoạn Thiếu Khanh cười gượng, cố xoa dịu bầu không khí.
“Ta và Uyển biểu tỷ thoát c.h.ế.t là do may mắn, không thay đổi được sự thật Đại cữu mẫu đã chỉ huy người sát nhân.” Tân Diệu dừng lại, trên mặt thoáng hiện vẻ do dự hiếm có, “Hoặc là theo luật Đại Hạ, tội sát nhân bất thành và tội g.i.ế.t người có sự khác biệt—”
Nàng chau mày, rồi lại giãn ra, dứt khoát nói: “Vậy thì báo quan đi, bất kể quan phủ xử thế nào, ta đều chấp nhận.”
“Ngươi làm loạn!” Nghe đến việc báo quan, Đoạn Thiếu Khanh như bị chạm vào nỗi đau, cuối cùng không giữ nổi vẻ ôn hòa của một người cậu, “Chuyện trong nhà không nên phơi bày ra ngoài, ngươi biết báo quan sẽ ảnh hưởng thế nào đến phủ Thiếu Khanh không?”
“Ta họ Khấu.” Đoạn Thiếu Khanh lạnh mặt, giọng của Tân Diệu càng thêm lạnh lẽo.
“Ngươi—”