Truyền thuyết Như Ý phục yêu - 5.3

Cập nhật lúc: 2025-09-21 10:01:16
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

ngẩng mắt : "Chuyện bà nội của bạn học Lục Khả, do ngươi giở trò ?"  

Hắn : " ."  

"Bà liệt giường nhiều năm, cạn kiệt sinh lực, dùng thuật phụ xương cho họ thêm vài ngày vui vẻ, đây là chuyện mà."  

lạnh lùng : "Bây giờ thì ?"  

Yêu xương rời khỏi thể, bây giờ bà nội của Lục Khả trở thành như thế nào?  

Hà Sinh thở dài: "Thời gian còn nhiều ."  

Im lặng một lúc.  

hỏi : "Ngươi đến đây, là để gì?"  

Hắn : "Ta đến đây, là tìm một thứ."

"Thứ gì?"  

Hà Sinh Tưởng Thiếu Thiên: "Cách đây mấy ngày, công tử mang về một tượng gốm chứ?"  

Tưởng Thiếu Thiên sững sờ.  

"Tượng gốm?"  

Cậu suy nghĩ một lúc, thẳng phòng ngủ, lấy từ tủ một chiếc hộp.  

"Là cái ?"  

"Tuần tham gia một buổi đấu giá, thấy một tượng gốm vũ nữ nhiều màu, trông nên mua về."  

Cậu mang hộp đến, mở mặt chúng .  

Bên trong là một tượng gốm vũ nữ sống động như thật, màu sắc và hình dáng bảo quản hảo, quả thực

Hà Sinh nó say mê: "Chính là nó... đây là đồ vật của ." 

Giả Thiếu Thiên mặt tái xanh: "Của ngươi hồi nào?"  

"Đây là thứ  bỏ hai triệu mua về!"  

Hà Sinh : "Không, một ngàn năm là đồ vật của , chỉ lỡ mất nó..."  

họ cãi đau đầu, nhịn quát: "Được , đừng cãi nữa!"  

chỉ Tưởng Thiếu Thiên: "Cậu, đưa thứ cho , lát nữa sẽ đến  Tưởng gia giải thích với ông nội ."  

chỉ Hà Sinh: "Ngươi, nhận lấy tượng gốm, nhanh chóng khỏi Trần Tư Tề!"  

Ra khỏi , sẽ thu ngươi!  

Nửa đêm , buồn ngủ c.h.ế.t ...  

dứt lời, thấy hai họ đồng thanh: "Không ."  

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

sửng sốt, đầu Hà Sinh.  

Tưởng Thiếu Thiên cũng đầu : " đồng ý thì thôi, ngươi đồng ý?"  

Hà Sinh với chúng .  

Hắn chỉ tượng gốm: "Tượng gốm vốn là một cặp, nhưng giờ chỉ còn một, xin cô nương Như Ý và vị công tử giúp tìm cái còn ."  

Hí.  

Hắn còn voi đòi tiên.

đang định nổi giận thì thêm:  

"Nếu , sẽ ở trong thể vị công tử nữa."  

Không những voi đòi tiên, còn dọa !  

Yêu xương rốt cuộc vẫn là yêu.  

Thời gian phụ càng lâu, tổn hại càng lớn.  

Vì mạng sống của Trần Tư Tề, chúng đành đồng ý yêu cầu của .  

Trước khi lên đường tìm tượng gốm còn , tranh thủ chợp mắt một lát trong phòng Tưởng Thiếu Thiên.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/5-3.html.]

Đến khi mặt trời lên cao, mới tỉnh táo trở .  

Tưởng Thiếu Thiên vác đồ đạc tiến : "Chúng tìm đây?"  

sang phòng khác: "Cứ theo Hà Sinh là , tìm tượng gốm của , ắt cũng tìm cái còn ."  

Nói xong, hướng về phía đó gọi: "Hà Sinh, nhanh , chúng chuẩn lên đường ."  

Vài phút , cửa phòng mở .  

Hà Sinh mặc một chiếc áo dài màu xanh, cử chỉ toát lên vẻ nho nhã.  

đưa tay lên trán: "Áo ?"  

Tưởng Thiếu Thiên ngáp dài: "Tối qua cứ bám lấy em bắt mua cho bằng ."  

"Hắn bảo phu nhân thích nhất mặc đồ xanh."  

Hà Sinh mỉm , bước đến chỗ chúng .  

"Có thể ."  

...  

Tưởng Thiếu Thiên tài xế, Hà Sinh ghế phụ chỉ huy rẽ trái rẽ khắp thành phố.  

dài ở ghế nhắm mắt dưỡng thần.  

Cũng bao lâu, xe dừng .  

lau nước miếng ở khóe miệng: "Đến ? Đi thôi, xuống tìm đồ ."  

Hai phía nhúc nhích.

sững : "Sao thế? Sao ?"  

Tưởng Thiếu Thiên từ từ giơ tay, chỉ về phía : "Chị, chị xem dẫn chúng đến ..."  

theo hướng tay , đồng tử co rút —  

Bảo tàng thành phố Phượng Thành.

Đứng cửa bảo tàng, trong lòng một vạn con cừu non chạy qua.  

Tượng gốm mà Hà Sinh đòi đang trưng bày trong bảo tàng, lấy cho ?  

Ba chúng đây càng lộ rõ sự kỳ quặc.  

Có vài qua đường chúng , một tiến hỏi: "Các bạn bảo tàng ?"  

Giả Thiếu Thiên gật đầu.  

Người đó : "Về , bảo tàng dạo xảy chuyện , tạm thời đóng cửa đấy!"  

và Tưởng Thiếu Thiên , vội hỏi: "Xảy chuyện gì ?"  

Người đó tiến gần, hạ giọng: "Một tuần , nhân viên trực đêm bảo tàng thấy tiếng trong bảo tàng, hôm liền nghỉ việc luôn. Một tuần tiếp theo, đều trong bảo tàng tiếng , còn thấy cả tiếng kêu cứu!"  

"Tóm là ma quái! Giám đốc bảo tàng chịu hết nổi áp lực, mấy ngày nay đóng cửa , bao giờ mở nữa!"  

Anh lẩm bẩm vài câu rời .  

TưởngThiếu Thiên đầu hỏi : "Tiếp theo ?"  

kịp , thấy Hà Sinh bên cạnh lên tiếng.  

"Ta ." Ánh mắt vẫn dán chặt bảo tàng, "Ta thể cảm nhận , tượng gốm của ở trong đó."  

mím môi: "Bây giờ , quá lộ ."  

"Tìm chỗ nào đó , đợi tối hẳn chúng ."  

Hai phản đối, chúng dạo quanh khu vực lân cận, tùy tiện tìm một quán cả buổi chiều.  

Đến khi màn đêm buông xuống, đèn đường bên đường bật sáng.  

Nhân viên quán nhắc nhở khéo rằng họ sắp đóng cửa.  

thứ bao nhiêu từ nhà vệ sinh bước , vỗ vai Tưởng Thiếu Thiên:  

"Đến giờ , chuẩn hành động thôi."

Loading...