Gần đây, Lục Khả - bạn học của - trông vui.
Khi hỏi lý do, cô rằng bà nội liệt giường ba năm nay của cô bỗng nhiên thể dậy !
Chúng tình cờ gặp ở cổng trường, đều đang chờ nên trò chuyện luôn.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
"Như Ý, bác sĩ bảo bà thể dậy thật sự là một phép màu!"
mỉm : "Thật tuyệt vời."
Cô kể cho nhiều chuyện về bà .
Chưa bao lâu, một chiếc xe dừng mặt chúng .
Cửa kính hạ xuống, lộ khuôn mặt hiền từ của một cụ già.
Bà gọi: "Tiểu Khả!"
Lục Khả vui mừng: " đưa bà tái khám ! Như Ý, nhé."
gật đầu, nhưng ánh mắt dán bà, lông mày nhíu .
Hình như gì đó ...
Sao cảm thấy một luồng yêu khí mơ hồ thoáng đây?
"Đang nghĩ gì thế!" Tưởng Thiếu Thiên từ lúc nào đến bên cạnh .
Cậu theo ánh mắt , trông thấy Lục Khả đang lên xe.
Bà cụ ở hàng ghế mỉm với .
Tưởng Thiếu Thiên ngượng ngùng đáp lễ.
thu ánh : "Không gì, thôi."
...
Nửa đêm, mấy cuộc gọi liên tiếp như đòi mạng của Tưởng Thiếu Thiên khiến bừng tỉnh.
nghiến răng: "Cậu nhất nên chuyện gì quan trọng!"
Giọng Tưởng Thiếu Thiên run run: "Chị Như Ý, cứu em với, trong nhà em một ... lộ xương!"
Cả đàn quạ đen bay ngang qua đầu.
chửi thề nhưng cố nhịn: " hứng thú với đời tư của , cảm ơn."
Giả Thiếu Thiên gì thêm, lập tức gửi ngay video camera phòng khách qua.
Trong video, một bộ khung xương trắng hếu giữa phòng khách tối om, nó đầu quanh từ từ bước về phía một căn phòng.
Nó dừng cửa, giơ tay... đúng hơn là giơ xương tay lên, gõ cửa.
Những đốt ngón tay xương khô gõ cánh cửa, phát tiếng "lạch cạch" trong đêm tĩnh mịch, rợn .
lúc , suy nghĩ của lấn cấn:
Bộ xương ... còn giữ lễ phép ?
Và nữa... đúng là "lộ xương" thật!
TưởngThiếu Thiên suýt : "Em đuổi theo nó nổi, thu phục cũng xong! Chị Như Ý ơi, đến cứu em nhanh !"
Tưởng Thiếu Thiên là hậu duệ của gia tộc Giả ở Phượng Thành - một trong Thập Đại Linh Môn.
Cậu chút bản lĩnh, nhưng nhiều.
Từ đến giờ, chỉ theo để học hỏi kinh nghiệm.
xem video một nữa.
Lập tức tỉnh táo hẳn.
bật dậy khỏi giường, nhanh chóng thu xếp đồ đạc lao đến nhà Tưởng Thiếu Thiên.
là Vân Như Ý, một đại sư phục yêu sư.
Một tuần , gia tộc Ô - một trong Thập Đại Linh Môn - công bố một tin:
Một con yêu xương mà họ trấn áp trốn thoát.
Đến nay vẫn rõ tung tích.
Hóa nó chạy đến Phượng Thành!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truyen-thuyet-nhu-y-phuc-yeu/5-1.html.]
Ha, thật là "tìm gặp, hóa tự đến"!
Yêu xương, như tên gọi, là loại yêu lấy xương hình hài.
Còn gọi là Bạch Cốt Tinh - nhân vật từng ăn thịt Đường Tăng chính là cao thủ trong chúng.
Truyền thuyết kể rằng hơn nghìn năm , Hạnh Thành đột nhiên dịch bệnh, vô chết, ai dám bước thành nữa.
Những c.h.ế.t vì dịch bệnh chôn cất, phơi xác nơi hoang dã, lâu ngày hóa thành xương trắng.
Oan hồn bám xương, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, lâu dần hóa thành yêu.
Lúc đó, yêu xương hoành hành khắp Hạnh Thành, gần như còn sống.
Thập Đại Linh Môn cử đến tiêu diệt và trấn áp.
Gia tộc Ô cũng từ đó bắt đầu dần dần chuyển đến Hạnh Thành.
Từ đó đến nay, việc thu phục và trấn áp yêu xương vẫn do gia tộc Ô đảm nhận.
Đây là đầu tiên xảy chuyện yêu xương trốn thoát.
Mà đúng tìm đến Giả Thiếu Thiên.
Cũng kỳ lạ.
gấp rút chạy đến, cuối cùng cũng tới chung cư nơi Giả Thiếu Thiên sống.
Định lên lầu thì Tưởng Thiếu Thiên gọi điện.
"Chị Như Ý! Chị đến ?!"
thở hổn hển: "Đang ở lầu."
Tưởng Thiếu Thiên hoảng hốt: "Vậy ai đang gõ cửa thế?"
Thật là lộn xộn.
Vừa đợi thang máy, mắng: "Cậu điên ? Là yêu xương đấy!"
"Không !" Tưởng Thiếu Thiên gấp gáp , "Yêu xương đang gõ cửa phòng em, nhưng cửa chính nhà em cũng đang gõ kìa!"
: "??"
Thang máy đến.
tắt máy: "Đợi em một phút, chị đến ."
Ting!
Giọng nữ cơ khí vang lên trong thang máy: "Tầng 18 đến."
Vừa bước khỏi thang máy, liền thấy cửa nhà Tưởng Thiếu Thiên ba trẻ ăn mặc thời thượng.
Hai nam một nữ.
À, là những bạn thường chơi cùng Tưởng Thiếu Thiên.
Đến gần, thấy tiếng họ trò chuyện.
"Sao Tưởng Thiếu Thiên mãi mở cửa? Ngủ ?"
"Làm gì chuyện đó, là cú đêm mà!"
Một liếc điện thoại: "Còn mười phút nữa là đến sinh nhật , chúng kịp chúc mừng đúng giờ ?"
Hóa là đặc biệt chạy đến để chúc mừng sinh nhật ...
Cũng tâm, nhưng đúng thời điểm.
Lúc gần nửa đêm, âm khí đang thịnh nhất.
nhanh chóng bước tới, định lên tiếng khuyên họ rời .
Bỗng thấy tiếng "rắc" —
Cửa chính mở từ bên trong.
"Cuối cùng cũng mở cửa, thằng !"
Họ đùa định ùa .
Ánh mắt chớp lên.
Không ! Đây là Tưởng Thiếu Thiên mở cửa!
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên trong phòng.