Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 750

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:35:26
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Quyết ngẩng đầu nàng.

Một lúc , mới chậm rãi trả lời.

“Vì sinh tồn. Vì sống.”

Phùng Vận sững , bật nén .

“Đại vương đang đùa ?”

Bùi Quyết trầm mặc hồi lâu, ngước vầng trăng khuyết mặt nước, thản nhiên : “Ta từng mơ một giấc mộng dữ, mộng thấy Đại Tấn Tiêu Trình diệt vong, cũng c.h.ế.t thảm tay …”

Nụ mặt Phùng Vận tan biến.

Nàng chăm chăm Bùi Quyết, hồi lâu nên lời.

Bùi Quyết nheo mắt nàng, “Bị dọa ?”

“Chỉ là mộng dữ thôi mà.” Phùng Vận gượng , tựa vai , kéo tấm áo choàng , “Ta cũng thường mộng thấy chuyện . May , những gì trong mơ… đều từng xảy .”

Bùi Quyết gì.

Nàng hỏi: “Ngài xem, con thể về quá khứ ?”

Bùi Quyết khẽ nhíu mày, “Nàng thấy ?”

Thao Dang

Phùng Vận mím môi , “Nếu thể về quá khứ, Đại vương thời điểm nào nhất?”

Bùi Quyết: “Ta quá khứ.”

Hắn lặng lẽ nàng, chậm rãi : “Muốn ở hiện tại.”

Phùng Vận khẽ nhếch môi, “Xem Đại vương kiếp điều gì tiếc nuối.”

Nàng mỉm , đầy mơ ước mà : “Nếu thể, về lúc mẫu còn sống…”

Bùi Quyết hỏi: “Về lúc đó, nàng sẽ gì?”

Thực hôm nay, Phùng Vận nghĩ đến bao nhiêu , nếu trọng sinh rơi An Độ, mà là sớm hơn nữa, lúc còn ở Đài Thành, khi mẫu qua đời, thì nàng nên gì?

Nàng đáp: “Ta nhất định sẽ ăn bừa bãi, sẽ chuyện đại bại quân. Ta sẽ giữ kín miệng, để ai vì mà gây khó dễ cho mẫu . Quan trọng hơn, sẽ sớm hủy hôn…”

Ánh mắt Bùi Quyết thoáng trầm xuống.

Nàng buồn bã, khẽ thở dài: “Nếu hôn ước với Tiêu Tam lang, Phùng Doanh oán ghét, cũng sẽ gặp bao nhiêu phiền toái như thế…”

Bùi Quyết hỏi: “Buông ?”

“Sao buông ?” Phùng Vận nhướng mày, nở nụ khó lường, “Ta trọng sinh , còn để mắt tới Tiêu Tam ? Trọng sinh , đương nhiên tự lo cho , sớm sớm nhường cho Phùng Doanh, mang theo mẫu , tìm cách đem theo sách vở của chúng trốn khỏi Phùng gia…”

Bùi Quyết: “Rồi đó?”

Phùng Vận vẻ mặt , suy nghĩ một chút mới đáp: “Sau đó nhờ gửi thư cho ngài, ngài đừng đến An Độ, đừng quen với một nữ lang tên là Phùng Thập Nhị nương.”

Bùi Quyết nhướn mày, “Vì ?”

Phùng Vận khẽ , chăm chú mắt , từng chữ một cách nghiêm túc:

“Vì một khi ngài quen nàng, thì sẽ hủy hoại trong tay nàng.”

Bùi Quyết lặng thinh, ánh mắt như cháy.

Không thấy phản ứng, Phùng Vận cau mày, hừ nhẹ một tiếng tỏ vẻ vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-750.html.]

“Đại vương nghiêm túc thế? Không thấy buồn ?”

“Không buồn .” Bùi Quyết nắm lấy tay nàng, siết c.h.ặ.t, “Vận nương nếu về thời điểm đó, nên là ngăn cản trận chiến quân tiêu diệt …”

Phùng Vận ngẩn , bật thành tiếng.

“Không ngờ Đại vương xem trọng đến thế. Một hài tử dứt sữa, chỉ nhờ một cái miệng, mà thể đổi cả một c.uộc chiến?”

Bùi Quyết ẩn ý: “Nàng mẫu , còn những c.uốn sách .”

Phùng Vận trầm ngâm, rơi dòng ký ức.

Khi đó mẫu thế nào?

Một nữ nhân yếu mềm, thể ngăn điều gì ?

Ký ức về mẫu , Phùng Vận thật quên nhiều, những gì còn nhớ cũng chỉ là vài mảnh vụn rời rạc.

Trong ấn tượng của nàng, mẫu ít ngoài xã giao, cũng chẳng bao nhiêu hữu…

“Không thể .” Nàng lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ cảnh năm , “Cho dù , đại quân Tạ gia sẽ quân diệt trong trận chiến đó, cho dù dỗ dành mẫu , cùng đến Tạ phủ, rõ chuyện , cũng sẽ ai tin. Bọn họ chỉ càng sớm nghi ngờ là yêu nghiệt, g.i.ế.t tế trời mà thôi…”

Bùi Quyết hỏi: “Vậy rốt c.uộc lúc đó nàng chuyện quân Tạ gia tất bại, sẽ quân diệt là từ ?”

Câu hỏi nhiều từng hỏi nàng, nhưng Phùng Vận từng chính diện trả lời.

Bởi vì nàng cái c.h.ế.t thảm của mẫu , trở thành điều đời cho là đương nhiên.

Nàng yêu nghiệt.

Mẫu nàng càng .

nếu nàng sự thật, rằng chỉ là trong lúc ngủ mơ, vô tình mẫu với khác, thì nàng cũng giải thích mối liên hệ

Vì điều đó liên quan đến việc: Mẫu nàng chuyện từ ?

lưng chiến tranh một âm mưu? Hay kẻ nào đó âm thầm bày mưu tính kế, khiến mẫu vô tình ?

Thấy nàng trầm mặc, Bùi Quyết cũng truy hỏi, chỉ lặng lẽ mắt nàng, chờ đợi.

Một lúc lâu , Phùng Vận mới lên tiếng.

“Cụ thể thế nào, cũng mơ hồ . Khi đó tuổi còn nhỏ, chẳng nhớ gì, lẽ là ai đó trong phủ nhắc đến, cũng thể là chính chợt nghĩ , buột miệng bừa… tình cờ trúng mà thôi?”

Tình cờ.

Thế gian , nhiều cái gọi là tình cờ đến thế?

Bùi Quyết ánh mắt tránh né của nàng, khẽ gật đầu.

“Nói như , chuyện đó xảy là do trong Phùng phủ vấn đề. Ít nhất, liên quan đến Phùng phủ.”

Phùng Vận nhíu mày, “Đại vương vì quan tâm đến trận chiến đó đến thế?”

Bùi Quyết hỏi ngược : “Vận nương từng nghĩ tới , cái c.h.ế.t của mẫu nàng, là do diệt khẩu?”

n.g.ự.c Phùng Vận như co rút , mi mắt run rẩy.

Nàng từng nghĩ đến khả năng , nhưng nàng bao giờ với Bùi Quyết, rằng nàng vô tình chuyện đó từ miệng mẫu , mà Bùi Quyết thể đưa suy đoán và phán đoán như thế.

“Là Phùng gia, đúng ?” Bùi Quyết bất ngờ cúi , nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt nàng, nâng lên, đối diện thẳng với ánh mắt nàng.

“Là Phùng Kính Dao bày âm mưu ? Là Phùng thị đất Hứa Châu hại quân Tạ gia quân chiến tử, ai sống sót…”

Phùng Vận lắc đầu, “Ta .”

Loading...