“Xé xác thành trăm mảnh, ngũ mã phanh thây, ngươi đời đời kiếp kiếp c.h.ế.t tử tế!”
Đời đời kiếp kiếp c.h.ế.t tử tế.
Nàng quả thực c.h.ế.t tử tế.
Phùng Vận khẽ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng tình cảnh ngày hôm …
Có cũng như hôm nay, gió thu hiu hắt?
“Vận nương.” Bùi Quyết dường như trầm lặng hơn thường ngày, một câu như chờ đợi cả đất trời luân chuyển mới lời đáp.
“Thích nơi ?”
Có lẽ vì đang nghĩ đến chuyện cũ, nên hôm nay Phùng Vận kiên nhẫn lạ thường, vẻ mặt cũng dịu dàng hơn nhiều.
“Còn xem tối nay Đại vương đưa đến đây là vì chuyện gì .”
“Không chuyện gì.”
Bùi Quyết nắm lấy bàn tay mảnh mai của nàng, đầu ngón tay xoa nhẹ lên khớp xương nổi lên mu bàn tay, dùng lực.
Mãi đến khi Phùng Vận rít lên vì đau, mới buông , hai chữ.
“Rảnh rỗi.”
Ánh mắt nặng nề, chút u ám.
Đôi mắt Phùng Vận khẽ động, “Vậy thì đáng tiếc thật, cứ tưởng Đại vương chuẩn điều bất ngờ nào cho chứ…”
Bùi Quyết: “Bất ngờ?”
Phùng Vận nhướn mày mỉm , bỗng chỉ về phía bến thuyền.
“Nếu một chiếc thuyền nhỏ, du ngoạn phong cảnh ban đêm ở Thạch Quan, thì thật sự là bất ngờ đấy.”
Bùi Quyết liền vòng tay ôm lấy eo nàng, định dậy gọi Đạp Tuyết, liền Phùng Vận ngăn .
Nàng : “Để nó ở đây gặm cỏ , hiếm hoi mới thong dong tự tại thế .”
Bùi Quyết liếc nàng một cái, xuống ánh đèn phía .
“Nơi cách bến thuyền còn xa lắm…”
Phùng Vận dang hai tay, nửa nửa thật: “Vậy Đại vương cõng ?”
Bùi Quyết tựa như khựng trong chốc lát, một lúc mới từ từ xổm xuống mặt nàng.
Phùng Vận do dự gì liền nhảy lên, thoả mãn ôm c.h.ặ.t cổ .
“Từ khi mẫu mất, từng ai cõng như thế.”
Lưng vai Bùi Quyết rộng rãi, đầy sức mạnh, kiếp nàng từng nghĩ, nếu như thể cõng một đoạn, hẳn sẽ tuyệt.
Kiếp Phùng Vận dũng khí mở miệng.
Không ngờ, dễ dàng thực hiện đến thế.
Bùi Quyết nhanh, nàng vỗ nhẹ lên vai .
Thao Dang
“Chậm thôi, chậm thôi.”
Hắn liền giảm bước.
Vì thế, Phùng Vận bắt đầu thấy vui vẻ.
“Cõng mà nhanh thế, mệt ?”
Bùi Quyết: “Nàng quá nhẹ.”
Phùng Vận: “Mẫu đây cõng , chậm, thích ôm lấy cổ bà như thế …”
Nói đến đây, thở dài, “Tiếc là bà sức yếu, cõng lâu…”
Bùi Quyết bỗng đầu, “Nàng thấy … giống mẫu nàng ?”
Phùng Vận: …
Nàng trợn mắt một cái.
Bùi Quyết chuyên chú tiếp.
Hai mỗi một tâm sự, cứ thế đến bến thuyền Thạch Quan.
Phùng Vận còn đang nghĩ Bùi Quyết định gì, ngờ cứ thế cõng nàng thẳng đến một chiếc thuyền buôn đang neo bên bờ, móc túi bạc từ trong lòng , đưa cho chủ thuyền.
“Nương tử du ngoạn đêm ở bến, phiền cho mượn thuyền một chuyến.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-749.html.]
Chủ thuyền cũng giống như Phùng Vận, sững một lúc lâu, mãi đến khi rõ khuôn mặt của Bùi Quyết, mới lộ vẻ nghi hoặc.
“Ngài… ngài là…”
“Phiền ngươi bất tiện một chút.” Bùi Quyết cắt ngang.
Chủ thuyền liên tục gật đầu, miệng : “Được , tiện lắm, tiện.”
413- Một nữa thẳng thắn.
Bùi Quyết đặt Phùng Vận trong khoang thuyền, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng, mái che bằng vải đen, một tấm rèm ngăn cách cả thế giới, bên trong đèn, bàn ghế, thu dọn sạch sẽ.
Không chủ thuyền, thị vệ, Bùi Quyết tự chèo thuyền.
Phùng Vận yên lặng, mỉm .
Đèn gió nơi c.uối thuyền chập chờn lay động, thuyền dần dần rời bến.
Phùng Vận lờ mờ trông thấy chủ thuyền vẫn bên bờ, theo, liền :
“Ông nhận ngài ?”
Bùi Quyết: “Không rõ.”
“Chắc chắn là . Không thì yên tâm giao thuyền cho ngài?” Phùng Vận đầu , hỏi: “Đại vương chèo thuyền ?”
Bùi Quyết trả lời.
Tiếng mái chèo rẽ nước nhẹ nhàng truyền tai.
“Đi ?” Hắn một lúc mới hỏi.
Phùng Vận đang ngắm ánh đèn bên bờ, ngẩng đầu, “Tùy tiện một chút là , đừng để khác đợi lâu.”
Bùi Quyết “ừm” một tiếng, nữa.
Lại là một trận tĩnh lặng khó chịu.
Dần dần, thuyền cách xa bến.
Chung quanh thuyền khác, cũng .
Một chiếc đèn lẻ loi phản chiếu mặt nước, còn một vầng trăng khuyết sáng tỏ.
Phùng Vận rạp boong, cúi xuống.
Tay chạm mặt nước, mặt trăng liền vỡ tan.
Bùi Quyết buông mái chèo, con thuyền dừng .
Phùng Vận: “Không nữa ?”
Bùi Quyết: “Ngồi một lúc.”
Tiếng nước lặng .
Dòng sông so với Phùng Vận đến cạn hơn nhiều, nàng theo từng vạch mực nước thấp dần nơi ven bờ, thở dài một tiếng, liền Bùi Quyết :
“Trời mưa .”
Phùng Vận lúc mới nhận từng giọt mưa.
Nàng ngẩng đầu, trong ánh mắt toát lên vẻ mừng rỡ.
“Thật sự mưa . Tiếc là, mưa to…”
Bùi Quyết nàng.
Đôi mắt nàng, lấp lánh, như như trăng.
Hắn im lặng một lúc, chợt mở miệng: “Nam tử mưu cầu danh lợi, là vì quyền thế địa vị, vì gia tộc truyền thừa… Vận nương vì điều gì?”
Phùng Vận đang vui vì mưa trong năm hạn hán, ngờ hỏi , ngẩn , đưa mắt xung quanh.
“Đại vương là mang hình đường đến giữa sông ?”
Bùi Quyết : “Vận nương quá nhiều.”
Nhiều đến mức thấu.
Phùng Vận nhẹ, giọng bình thản.
“Vì sinh tồn, vì sống.”
Bùi Quyết cụp mắt, im lặng hồi lâu.
Ngay bên cạnh , nàng cảm giác nguy cơ sinh tồn.
“Vậy Đại vương thì ?” Đã là lúc thẳng thắn, Phùng Vận cũng chịu thiệt, trả lời xong liền hỏi , “Đại vương trọng quyền thế, hình như cũng chẳng màng gia tộc truyền thừa, mưu danh lợi, rốt c.uộc là vì cái gì?”