Lần dứt khoát kéo rèm xuống, hề ngoảnh đầu .
Trạm dịch ngoài thành, quạnh quẽ tiêu điều, tiếng gió rít qua mái nhà v.út v.út như than thở. Phùng Vận đợi dịch thu dọn bát đũa xong, gọi thêm nước nóng để rửa mặt chải đầu.
Ngủ đêm ở ngoài, nàng cảm thấy cũng bất tiện, trong lòng bồn chồn khó yên, gần như lời nào.
“Không vui ?”
Giọng của Bùi Quyết đột nhiên vang bên tai, khiến Phùng Vận giật .
Nàng đầu , mỉm : “Ta gì mà vui chứ?”
Bùi Quyết đáp, đôi mắt đen thẳm khẽ nheo , ánh thẳng tắp rơi mắt nàng, tựa như thấu tâm can, như truyền cho nàng một sự an bình thản.
“Là bảo nàng đáp ứng chuyện của Tiểu Thất.”
Phùng Vận ngỡ ngàng, mỉm .
“Sao thế ? Ta thật để tâm việc giúp giúp , chỉ là sợ ngài vui, nên mới từ chối.”
Có đôi lời, , cũng chẳng còn gì ngại nữa.
Nàng khẽ thở dài : “Ngài đừng như thế, đường đường chính chính, từng quyến rũ ngoại sanh của ngài, là một vụ oan uổng đấy…”
“Ta .” Bùi Quyết cúi đầu nàng chăm chú. “Vận nương ngoài dạo một chút ?”
Thao Dang
Phùng Vận ngạc nhiên: “Bây giờ á?”
“Ừ.” Bùi Quyết nhẹ nhàng kéo tay nàng, ôm nàng lòng.
“Trạm dịch cách bến đò Thạch Quan xa. Cảnh đêm ở bến Thạch Quan, đáng để xem.”
Phùng Vận nghi hoặc .
“Đại vương lúc nào rảnh mà ngắm cảnh đêm bến Thạch Quan?”
Đôi mắt Bùi Quyết càng thêm u tối, như ẩn sương mù dày đặc, sâu thấy đáy.
“Nghe .”
Phùng Vận ừ một tiếng, “Giữa đêm thế ngoài, chẳng quá kỳ quặc…”
Bùi Quyết: “Kỳ ở chỗ nào?”
Có cảm giác như là đôi nam nữ hẹn hò trăng bên bến sông, lén lút vụng trộm…
Phùng Vận nhướng mày, thở dài hững hờ.
“Cũng chẳng gì kỳ quặc, chỉ là Đại vương hôm nay khác thường, chẳng nguyên do.”
Bùi Quyết siết tay , ôm nàng c.h.ặ.t hơn. Phùng Vận tựa n.g.ự.c , vây giữa mùi hương quen thuộc, cảm thấy cơ thể vô cùng ấm áp, ấm đến mức khiến thấy dễ chịu, bất giác cũng dang tay , ôm lấy eo .
“Sáng mai còn sớm lên đường về Hoa Khê, là chúng nghỉ sớm thì hơn.”
Bùi Quyết cúi đầu trạm dịch.
“Nàng sẽ thích nơi .”
Phùng Vận ý tứ trong lời , nghĩ đến bến Thạch Quan mà nhắc, đột nhiên má ửng hồng.
Tên tai họa chẳng lẽ thật sự cái chuyện hoang đường mà nàng nghĩ ư?
~~~~~~~~~
Bùi Quyết: Chuyện hoang đường mà Vận nương nghĩ, là chuyện gì?
Phùng Vận: Chẳng lẽ là chọn đêm trăng mờ gió lớn để trao thuốc giải?
Ngao Thất: Trong một đêm khiến đau lòng như , hai thế, thật sự thích hợp ...
Thuần Vu Diễm: Tiểu tử thối, tránh một bên, lông còn mọc đủ, nghĩ cái gì đấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-747.html.]
Ngao Thất: Ai nhạo ai ? Ta mọc đủ, cũng hỏi ngươi, ngươi mọc đủ ?
Tiêu Trình: Gọi đúng nồi nên gõ, ngươi là chọc tức y đến c.h.ế.t để thừa kế tài sản ?
Ngao Thất: Không, càng thừa kế của cữu cữu hơn.
~~~~~~~~~
412- Dạo đêm Thạch Quan.
Một khắc , Bùi Quyết dắt ngựa, đưa Phùng Vận khỏi trạm dịch.
Ngao Thất rửa mặt xong, bên ngoài động tĩnh, vén rèm …
Ánh đèn đêm rọi xuống hàng chuối và trúc xanh bên tường, hai sóng vai bước , mang theo thị vệ, cũng kinh động ai, lặng lẽ từ cửa phụ ngoài.
Tay Bùi Quyết, nắm c.h.ặ.t tay Phùng Vận.
Hai chuyện, vô cùng yên tĩnh, hai một ngựa chầm chậm lướt qua, như một bức tranh.
Ngao Thất lâu, mãi đến khi bóng hai khuất khỏi tầm mắt, cửa phụ lặng lẽ khép , vẫn yên nhúc nhích.
Thị vệ Hầu Lục bước tới, chắp tay :
“Thưa tướng quân, thức ăn khuya chuẩn xong.”
Ngao Thất đáp: “Không cần nữa.”
Lúc bàn tiệc, nhận Phùng Vận ăn uống ngon miệng.
Ở điền trang, nàng đối với ăn mặc đều kỹ lưỡng, xa hoa, nhưng ngay cả những món thường ngày cũng thể nấu hương vị riêng biệt. Thức ăn ở Trường Môn, vẫn luôn khiến Ngao Thất nhớ mãi quên.
Món ăn ở trạm dịch dù cá thịt, nhưng với yêu ẩm thực như Phùng Vận, chắc chắn là khó nuốt trôi.
Nàng ngoài miệng , nhưng Ngao Thất gì đó cho nàng…
Giờ , thành Thạch Quan đóng cửa, nhưng Ngao Thất vẫn sai Hầu Lục mang theo lệnh bài của , đến Long Phụng Các, quán ăn ngon nhất trong thành, mua một phần thức ăn khuya, định đem dâng cho hai .
Đáng tiếc là…
Ngao Thất cúi mắt.
“Ngươi với Lại Nhị mang mà dùng.”
…
Tối nay Đạp Tuyết hưng phấn, chạy vun v.út một mạch về hướng bến Thạch Quan, Phùng Vận cứ xóc đến độ đập liên tiếp Bùi Quyết, hai tay bấu c.h.ặ.t lấy mới đỡ hơn đôi chút.
Thật nàng thích cưỡi ngựa cùng Bùi Quyết.
Cũng chẳng rõ vì , nhưng Bùi Quyết lưng ngựa một loại khí chất đặc biệt, mị lực và khí phách độc nhất, khiến mê đắm. Đó cũng là những khoảnh khắc hiếm hoi mà Phùng Vận thể buông bỏ thứ, chỉ đơn giản mà ngắm …
Sắp đến bến Thạch Quan, ánh sáng rõ ràng hơn, loáng thoáng thể thấy những ngọn đèn đêm nơi bến tàu.
Bùi Quyết theo quan đạo dẫn đến bến, mà rẽ một lối nhỏ nghiêng nghiêng, men theo triền dốc, dấn ngựa một vùng đêm tối hoang vắng mịt mờ bên cạnh.
Phùng Vận nhắc nhở: “Bến Thạch Quan ở phía .”
Bùi Quyết cúi đầu, chăm chú trong lòng, hai tay khẽ siết : “Ngồi cho vững.”
Lời còn dứt, Phùng Vận cảm thấy cả nhẹ bẫng, Đạp Tuyết bất ngờ nhảy vọt lên, vượt qua một con suối nhỏ, nếu nhờ Bùi Quyết ôm c.h.ặ.t, sợ rằng nàng hất xuống từ lâu .
Phùng Vận khẽ kêu một tiếng, ánh mắt cụp xuống.
“Đại vương bến Thạch Quan, cứ nhằm chỗ trăng mờ gió lớn mà tới, chẳng lẽ g.i.ế.t diệt khẩu?”
Ánh mắt Bùi Quyết tối sâu, khó lường, khoé môi khẽ nhếch lên một nét mỏng.
“Có sợ ?”
“Sợ chứ, sợ c.h.ế.t …”
Phùng Vận vẻ mặt , bộ sự tập trung đều đặt lên con đường gập ghềnh phía , liên tục dò hỏi.