Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 746

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:35:01
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đều là đến để cầu lang quân Ngao gia.

Nay Ngao gia, chẳng còn như thời kỳ hai triều Hy Phong và Hưng Hòa.

Một nhà thịnh vượng, phụ tử đều là trọng thần.

Ngao Chính quý vị Thừa tướng, gia thế hiển hách.

Ngao phu nhân là trưởng tỷ của Ung Hoài Vương, tình sâu đậm.

Ngao Thất lĩnh binh Xích Giáp, thiện chiến dũng mãnh, tướng mạo đường đường.

Có thể tưởng tượng , sẽ là trong mộng của bao nữ lang nhà thế gia...

Chỉ cần nguyện ý, ở Tây Kinh chọn ai cũng khó.

Thế nhưng, Ngao Thất chỉ khẽ bình thản, đáp:

“Hắc Bối Hiệp Cốc, nữ nhi đại thủ lĩnh bộ lạc Mã Hợp.”

Bùi Quyết chăm chú , hồi lâu gì.

Việc hôn sự với bộ lạc Mã Hợp, là khi Ngao Thất vì cứu , bất đắc dĩ mà chấp thuận.

Nếu chỉ vì một lời hứa, mà khiến Ngao Thất đánh đổi cả nhân duyên của , thì cữu cữu như , thật khó yên lòng.

“Tiểu Thất.” Bùi Quyết , “Ta thu phục Bình Thành, nắm giữ Nhung Châu, Bắc Nhung dám xâm phạm…”

Nói cách khác, hôn sự trong cảnh ép buộc , vốn chỉ là chuyện qua đường.

Chỉ cần Ngao Thất , thì hôn sự đó sẽ chẳng trọng lượng gì cả.

Nếu , Đại thủ lĩnh Mã Hợp chẳng để thời gian trôi qua lâu như mà chỉ sai gửi chút thịt khô dê, bò vùng đó, để biểu thị hữu hảo, chứ chẳng nhắc gì đến chuyện bảo Ngao Thất cưới nữ nhi ông .

Đối với bộ lạc Mã Hợp mà , chỉ cần giữ quan hệ thiện như thế, là đủ để các bộ lạc khác dám khinh thường họ, đủ để họ sinh tồn nơi chân núi Thương Nham.

Những điều , Ngao Thất đều hiểu rõ.

Trước ngày hôm nay, Ngao Chính và Bùi Uyển cũng từng khuyên bảo như thế…

Ngao Thất vẫn từ chối.

“Quân tử nhất ngôn, thể thất hứa. Đây là cữu cữu dạy .”

Hắn nâng chén lên, giọng khàn khàn, nhẹ nhàng : “Cữu cữu cần bận tâm đến , chỉ cần đến uống chén rượu mừng là .”

Lại liếc mắt Phùng Vận: “Cữu mẫu đừng quên, chuẩn cho một món đại lễ.”

Trước khi còn tiểu thị vệ bên cạnh Phùng Vận, ngày ngày bắt cá hiếu kính nàng, từng đùa rằng thành , để nàng chuẩn quà mừng cho thật hậu hĩnh, xem như đáp lễ.

Chuyện Bùi Quyết .

Phùng Vận thì nhớ.

Nàng khẽ : “Nhất định sẽ chuẩn . Ngươi thích gì, thành một danh sách, sẽ sắm đủ cho.”

Ngao Thất nhướng mày : “Cũng chẳng gì đặc biệt, nếu thể cho mang theo Ngao Tử, thì quá.”

Tất nhiên là đùa.

Ngao Tử là bảo bối trong lòng Phùng Vận, thể cho ?

Phùng Vận bật : “Khi nào ngươi nghỉ phép tới Hoa Khê chơi, Ngao Tử sẽ bầu bạn với ngươi.”

Ngao Thất đáp: “Qua ba năm năm năm, nó sẽ quên mất .”

Giọng khản đặc, đầy nghẹn ngào.

Thế gian bao nhiêu tình nghĩa, chịu thử thách ba năm năm năm?

Phùng Vận khẽ mím môi, nhạt: “Ngao Tử thật phúc, nhiều yêu quý như thế.”

Hai đang trò chuyện, Bùi Quyết vẫn luôn im lặng, đến khi thấy Phùng Vận thứ ba cầm chén lên đặt xuống, mới đích dậy, rót đầy chén cho nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-746.html.]

Phùng Vận bất ngờ, khẽ với .

Chén cạn từ lâu, nhưng mỗi nàng chuyện xong, vô thức đưa tay chạm

Vốn là hành động vô ý, nàng cũng chẳng để tâm.

trong vô thức lộ sự lúng túng của nàng với chuyện của Ngao Thất…

Không nên như .

Phùng Vận điều chỉnh tâm trí, mỉm : “Đa tạ Đại vương.”

Bùi Quyết nàng một cái, gì thêm.

Đồ ăn ở trạm dịch đơn sơ, chỉ rượu là còn tạm, Bùi Quyết từ đầu bữa đến c.uối trầm lặng, bất giác uống thêm vài chén.

Còn Ngao Thất, lẽ vì còn nhớ chuyện say rượu ở Hoa Khê, hôm nay tuyệt chạm môi một giọt.

“Ở An Độ chuẩn một căn nhà cho , vẫn thời gian qua đó, phụ mẫu ở Tây Kinh xa xôi, chẳng thể phiền cữu mẫu giúp thu xếp chút việc ?”

Phụ mẫu ở bên, nhờ cữu mẫu giúp đỡ, cũng hợp tình hợp lý.

phủ , là để Ngao Thất thành mà chuẩn .

Cũng chính là phòng tân hôn của .

Việc Ngao Thất nhờ Phùng Vận đến sắp đặt, thật khó ẩn ý gì khác…

Bùi Quyết cụp mắt, cầm chén rượu nhấp chậm.

Phùng Vận suy nghĩ một chút, bình thản : “Hôn sự của khi xưa cũng sơ sài, thực tình chẳng rõ những nghi thức đó, e là chu nổi…”

Nói đoạn nàng nghiêng đầu sang Bùi Quyết, vẻ mặt cẩn trọng.

“Hay là để đại tỷ sai một quản sự ma ma bên cạnh tới giúp ?”

Bùi Quyết: “Được.”

Ánh mắt Ngao Thất lập tức tràn đầy thất vọng, rót một chén nước, ngửa cổ uống cạn, nặng nề đặt xuống bàn.

“Xem cữu mẫu đối với , nhiều bất mãn.”

Phùng Vận : “Sao thế?”

Ngao Thất khẽ hừ: “Phù Dương Nghi sửa nhà, cữu mẫu giúp vẽ bản thiết kế, định đoạt việc. Ôn tướng quân sửa nhà, cữu mẫu còn đích giám sát, chỉ sợ sơ sót chỗ nào. Sao đến lượt , đại ngoại sanh của , chỉ là bố trí sắp đặt, cữu mẫu liền trăm mối thoái thác?”

Miệng mồm thật lanh lợi.

Phùng Vận cảm thấy là cố ý.

Biết rõ nguyên nhân, mà còn cố nàng khó xử.

Ngay mặt Bùi Quyết, nàng nên nhận lời, nên từ chối?

“Nàng cứ nhận lời .” Bùi Quyết sắc mặt điềm đạm, từ tốn : “Tiểu Thất chỉ một ở An Độ, nàng và càng nên chăm sóc cho nhiều một chút.”

Thao Dang

Nói nghiêm giọng: “ một điều, thể cữu mẫu ngươi , thể chuyện gì cũng đích , giúp ngươi trông nom một hai phần thì , còn thì đừng phiền nàng.”

Hắn dùng ngữ khí của bậc trưởng bối.

Cũng là một lời cảnh cáo, chớ đằng chân lân đằng đầu.

Ngao Thất hiểu rõ, chắp tay hành lễ với hai .

“Đa tạ cữu cữu, đa tạ cữu mẫu.”

Ngao Thất về bữa cơm.

Trời khuya, trở về đại doanh, giống như phu thê Phùng Vận, cũng trọ trạm dịch, nhưng là phòng khách khác.

Trước đây mỗi rời đều mang theo cảm giác luyến tiếc, nhiều lời, hết đến khác nhắc Phùng Vận chuyện chuyện

Loading...