Nguyên Thao lập tức biến sắc.
Bùi Quyết siết mạnh thêm.
Ông “a” lên một tiếng thảm thiết, hai cánh tay rũ xuống vô lực, môi run lập cập, lắp bắp :
“Đau… đau quá… đau lắm… Ung Hoài Vương… tha… tha cho …”
Bùi Quyết lạnh lùng ông chằm chằm.
Cho đến khi trán Nguyên Thao toát một tầng mồ hôi lạnh, mới từ từ buông tay, lạnh lùng :
“Chút đau đó mà cũng chịu nổi, còn dám đòi c.h.ế.t?”
Nguyên Thao rũ mắt, mặt xám như tro tàn, “Cho một cái c.h.ế.t thống khoái… cầu xin ngài…”
Bùi Quyết nhận lấy chiếc khăn do Kỷ Hựu đưa tới, mím môi lau tay, giọng chậm rãi:
“Áp giải về An Độ.”
Tùy tùng lập tức đáp: “Tuân lệnh.”
Quân kỷ Bắc Ung nghiêm minh, hiện trường im phăng phắc.
Phùng Vận xoay , định lên xe ngựa, thấy Ngao Thất chậm rãi thúc ngựa tiến đến.
Thiếu tướng quân trẻ trong bộ khải giáp, tuấn sáng rỡ, giữa hàng mày mắt dường như lắng một phần trầm tĩnh từng .
“Mạt tướng tham kiến Đại vương, Vương phi.”
Hắn phi xuống ngựa, hành lễ với Bùi Quyết và Phùng Vận từng một, cẩn trọng chu đáo, hề chút sơ sót.
Hắn lúc , chính là dáng vẻ mà Ngao Chính, Bùi Quyết, thậm chí cả Phùng Vận từng kỳ vọng ở .
Biết chừng mực, giữ cách, kính cẩn giữ phận.
Thế nhưng, khi thật sự thấy Ngao Thất trở thành như , trong lòng Phùng Vận hề thấy nhẹ nhõm như tưởng tượng.
Bùi Quyết : “Hôm nay ngươi xử lý thỏa, về sẽ vì ngươi mà xin thưởng.”
“Đa tạ Đại vương.” Ngao Thất giơ tay hành lễ, dừng một chút, : “Trời muộn, hai vị định về thôn Hoa Khê ?”
Từ đây về Hoa Khê vẫn còn một đoạn đường, lúc đến mệt, nếu tiếp tục xuyên đêm, Bùi Quyết sợ Phùng Vận chịu nổi.
“Tối nay nghỉ ở Thạch Quan chứ?”
Hắn nghiêng đầu Phùng Vận, trong giọng ý hỏi dò.
Phùng Vận khẽ gật đầu mỉm , “Theo Đại vương sắp xếp.”
Bùi Quyết “ừ” một tiếng, Ngao Thất : “Vậy mạt tướng sẽ lập tức hộ tống hai vị đến Thạch Quan.”
Nói , nhảy lên ngựa.
Phùng Vận Bùi Quyết một cái.
Bùi Quyết : “Ngươi đưa về doanh trại, bên Tả Trọng và Kỷ Hựu theo, .”
Ngao Thất nghiêng đầu Phùng Vận, do dự.
“Ta vẫn nên tiễn A cữu một đoạn đường.”
Một tiếng “A cữu” hóa giải căng thẳng, cũng khiến Bùi Quyết thể từ chối.
Bên vốn là doanh địa của quân Xích Giáp.
Công tư đều rõ ràng: là chủ tướng, Ngao Thất nghênh đón và tiễn đưa đều là lễ phép; tư tình mà , ngoại sanh (cháu bên ngoại) tiễn cữu cữu cùng cữu mẫu, cũng là chuyện đương nhiên.
…
Ba dẫn theo hơn hai mươi khinh kỵ binh, rời khỏi cầu Thông Huệ, chậm rãi tiến về Thạch Quan.
Trước khi họ đến nơi, Ngao Thất sai đến dịch trạm dọn dẹp phòng ốc tươm tất.
Dịch thừa chuẩn sẵn cơm nước, chờ ngoài cửa nghênh đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-745.html.]
Trên đường, Ngao Thất ít .
Toàn toát lên vẻ điềm tĩnh hiếm thấy, như thể chỉ một đêm đổi thành khác…
Thao Dang
Khi ăn cơm, đột nhiên nâng chén.
“Lấy rượu, kính cữu cữu, cữu mẫu một ly.”
Phùng Vận khựng .
Nàng mỉm nâng chén đáp lễ, gì thêm.
Bùi Quyết thì nhấc chén, chỉ yên lặng , ánh mắt bình lặng mà ẩn hiện một tia lãnh ý sắc bén.
“Có chuyện thì thẳng.”
Từ nhỏ Ngao Thất kính sợ A cữu, Bùi Quyết uy lực bẩm sinh đối với , nếu là đây, thấy Bùi Quyết sa mặt thế , sớm căng thẳng đến phát run.
Có lẽ thật sự trưởng thành, lúc cực kỳ bình thản, khóe môi thậm chí còn mang theo nụ .
“A cữu, hôn kỳ của định, đầu tháng Chạp, mồng Tám. A mẫu , tổ chức ở Tây Kinh thì phiền, chi bằng mở tiệc cưới tại An Độ, còn bảo hỏi xem ý A cữu thế nào.”
Phùng Vận ngẩng đầu, chạm ánh mắt của .
Khoảnh khắc , nàng thấy từ nụ của Ngao Thất một vẻ tuyệt vọng nguội lạnh, như tự buông thả.
411- Người si tình.
Rèm lụa trong trạm dịch nhẹ lay, phát những tiếng xào xạc.
Ngọn lửa giá nến lách tách, tóe một đốm sáng chói lòa.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hồi lâu ai lên tiếng.
Bùi Quyết án gỗ Ngao Thất thật lâu, nhẹ vuốt chén rượu, đuôi mày khẽ động.
“Mẫu ngươi từng gửi thư báo cho .”
Ngao Thất đáp: “Việc còn định, tiện báo cho A cữu.”
Bùi Quyết nhíu mày, mắt nheo .
“Ngươi nghĩ kỹ ?”
Chỉ ba chữ đơn giản, như chứa đựng muôn vàn tâm tình.
Tim Ngao Thất thắt , thành lời, một nỗi đau xé ruột, tủi hổ, buồn thương dâng lên như sóng trào, khiến nghẹn ứ thở nổi.
Đây là A cữu mà tôn kính nhất, vốn thể một trận mặt ngươi, thổ lộ hết tâm sự, nhưng trớ trêu , mà si mê, là nữ nhân của A cữu…
Có lúc Ngao Thất cảm thấy bản vô sỉ.
Có lúc thấy sai, chỉ là may, đến một bước…
Hắn yêu Phùng Vận từ khi nàng là cữu mẫu.
Ngao Thất nâng chén lên uống một ngụm lớn, cổ họng phát tiếng “ực” rõ ràng, vẻ sảng khoái, nhuận giọng xong thì rạng rỡ.
“Phụ mẫu hài lòng, thì cũng hài lòng.”
Bùi Quyết hỏi: “Nhà ai?”
Trước đây Ngao Thất từng hôn ước với Thôi tứ nương tử, nhưng khi Lý Tông Huấn trốn sang Nghiệp Thành, đêm Trung Kinh hỗn loạn, phụ tử Thôi gia kịp đưa nhà cùng, quân Bắc Ung truy kích, c.uối cùng chạy theo đại quân Lý Tông Huấn rút khỏi Trung Kinh.
Những Thôi gia còn , bộ nam đinh mười bốn xử trảm, nam mười bốn, nữ nhân, thê th.i.ế.p, nữ lang… đều bắt nô lệ.
Thôi tứ nương tử cũng ngoại lệ.
Nàng vốn là danh môn khuê tú, cả đời thể thấy tương lai: gả cho như ý, an phận thủ thường, tương phu giáo tử (chăm sóc chồng, dậy dỗ con), bình an cả đời.
Ai ngờ tai ương bất ngờ giáng xuống, vì phụ mà liên lụy, phút chốc thành nô lệ.
Nàng nô tịch, tất nhiên thể gả cho Ngao tướng quân nữa, hôn sự cũng ai còn nhắc đến.
Sau khi Thôi gia gặp chuyện, cửa nhà Ngao gia giẫm đến mòn bậc thềm…