Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 743

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:34:41
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại trưởng công chúa mà dẫn quy thuận Nghiệp Thành, ắt sẽ đổi cục...

Có lẽ đây vốn dĩ chính là một âm mưu thâm sâu của Nghiệp Thành, ở tiệc cưới Hạ phủ thất bại trong việc ly gián, e rằng bây giờ giở trò nữa…

Nếu Đại trưởng công chúa trở mặt với Bùi Quyết, thì ai là kẻ lợi nhất?

Tất nhiên là triều đình Nghiệp Thành.

Kẻ lợi, ắt là kẻ chủ mưu.

Phùng Vận lặng lẽ suy nghĩ, thìng một tiếng, màng nhĩ nàng như chấn động, đầu cầu bên , vang lên tiếng hét thảm của Phù Dương Tung...

Đại trưởng công chúa kích thích đến cực điểm.

“Người .”

thấp giọng quát lên, lập tức, đám thị vệ theo hầu liền vây quanh bên bà

Bùi Quyết trầm giọng: “Điện hạ, hãy thận trọng!”

Đại trưởng công chúa nghiến răng, lạnh lùng : “Ung Hoài Vương chịu mở đường sống, thì bản c.ung chỉ còn cách vì con mà tự xông !”

vốn cũng là cứng cỏi, dứt lời, thị vệ lập tức rút đao, bên Bùi Quyết, doanh trại thị vệ cũng liền lao lên phía , sẵn sàng nghênh chiến.

Trên bầu trời, mây đen c.uồn c.uộn kéo đến.

Đám đông nín thở, dán mắt theo dõi.

Chỉ sợ chớp mắt thôi, là sẽ đổ m.á.u tại chỗ…

lúc tình thế đang giằng co như chỉ mành treo chuông, bỗng vang lên tiếng báo cấp tốc.

“Bẩm Đại vương, Huỳnh Dương Huệ Vương bắt đến!”

Bùi Quyết chau mày, liếc Đại trưởng công chúa, đầu .

“Áp giải lên.”

Huỳnh Dương Huệ Vương chỉ mặc một chiếc áo trung y màu nhạt, tóc búi sơ, mũ mão, cứ như kéo từ giường xuống, bối rối nhếch nhác.

Thời tiết bắt đầu lạnh, gió thổi mạnh ở đầu cầu, Nguyên Thao thị vệ áp giải đến cầu Thông Huệ, run rẩy ngừng.

Bùi Quyết lạnh lùng : “Hô gọi .”

Nguyên Thao một cái, khóe môi run rẩy, đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Khanh nhi! Sao con hồ đồ thế hả?!”

Bùi Quyết: “Không để ngươi cái .”

Nguyên Thao mắt đỏ hoe, xe ngựa im ắng phía bên cầu, bỗng nghẹn ngào bật .

“Con cứ , cần phụ mẫu nữa ? Ta và mẫu con... vất vả nuôi con khôn lớn, con một lời nào rời , ép c.h.ế.t chúng đấy ?”

“A phụ!” c.uối cùng, Nguyên Khanh cũng mở miệng, giọng trầm thấp, chậm rãi, theo cơn gió lạnh truyền sang, lạnh lẽo rợn .

“Con sớm thấu , mang danh hoàng tộc thì ? Ở An Độ, chẳng gì cả, chỉ lãng phí thời gian, cả đời cũng chẳng nên trò trống gì. Chỉ về với Nghiệp Thành, mới thể tung hoành thiên hạ…”

“Hoang đường!” Nguyên Thao quát thấp một tiếng, râu mép run lên.

Trước bao , những lời ông thể thẳng, đành nạt nhẹ, ánh mắt liếc khuôn mặt lạnh như băng của Bùi Quyết, lớn tiếng :

“Còn mau thả Đan Dương Quận Vương, quỳ xuống Đại trưởng công chúa và Ung Hoài Vương xin tội?”

Nguyên Khanh bật lạnh.

“Phụ , ngài tưởng bây giờ xin tội là còn hữu ích ? Đừng ngây thơ nữa. Ở , chỉ một con đường c.h.ế.t. Chỉ khi rời , mới còn cơ hội đánh cược.”

Bùi Quyết hỏi: “Phụ ngươi đang ở trong tay , sống c.h.ế.t do quyết, ngươi định đánh cược thế nào?”

Hắn liếc mắt Nguyên Thao, “soạt” một tiếng, rút kiếm Bích Ung, đặt thẳng lên cổ ông , lạnh lẽo :

“c.h.ặ.t tay c.h.ặ.t chân thì phiền lắm. Ta đếm đến ba, nếu thả Đan Dương Quận Vương, sẽ lấy mạng phụ ngươi.”

Trao đổi con tin là chuyện thường chiến trường, Bùi Quyết như gió thoảng, nhưng sát khí bốc lên ngùn ngụt.

Mọi xung quanh lập tức đồng loạt hít mạnh một khí lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-743.html.]

Nguyên Thao kẻ vô danh…

Ông là Huỳnh Dương Huệ Vương của Đại Tấn, phận hoàng tộc, luận tội mà g.i.ế.t là g.i.ế.t ?

Bùi Quyết gan lớn đến thế?

Nguyên Thao sợ đến tái mét mặt mày.

Nguyên Khanh hề để tâm, lạnh lùng : “A phụ sợ gì chứ? Bùi Quyết chỉ hù dọa ngài thôi, ngài là Huỳnh Dương Huệ Vương do tiên đế phong, còn chỉ là dị tính vương… dám .”

“Khanh nhi!” Nguyên Thao bỗng đau đớn gào lên.

Mũi kiếm Bích Ung rạch rách da, m.á.u tươi theo cổ chảy xuống.

Cảnh tượng , hề thua kém gì cảnh Nguyên Khanh c.h.ặ.t tay.

Bốn phía im lặng như tờ.

Bùi Quyết: “Một!”

Sắc mặt âm u, giọng lạnh buốt, một tia d.a.o động.

Vừa dứt lời, mũi kiếm dí xuống thêm một chút.

Nguyên Thao suýt nữa sợ đến vỡ bàng quang.

Ông liên tục gọi tên Nguyên Khanh, giọng khàn đặc.

“Hai!”

Lời còn dứt, nước mắt Nguyên Thao tuôn trào.

“Con ơi, con thật sự cần mạng phụ con nữa ?”

Giọng của Nguyên Khanh từ trong xe ngựa vọng .

“A phụ, con sẽ báo thù cho .”

Thao Dang

Nguyên Thao trừng to mắt, thể tin nổi mà về phía đầu cầu đối diện…

Đứa nhi tử ông tự tay nuôi lớn, đến thời khắc sinh tử dễ dàng từ bỏ ông .

Nguyên Thao nghẹn ngào : “A Chí, A Trạch đều đang đấy. Con đối xử với phụ thế nào, chúng cũng sẽ đối xử với con y như …”

Nguyên Khanh im bặt gì.

Gió thu hun hút, c.uốn bụi mù bay tán loạn.

Trong khoảnh khắc trầm lặng ngắn ngủi, dường như đều đang chờ đợi, chờ Bùi Quyết thốt chữ “Ba”…

Thế nhưng, đếm nữa, chỉ lạnh lùng một câu:

“Huệ Vương, nhé.”

Kiếm loáng ánh sáng lạnh, Nguyên Thao đột ngột kêu thảm một tiếng, thể mềm nhũn đổ ập xuống đất, vang lên tiếng "phịch" cực lớn…

Gần như cùng lúc đó…

“A a a!”

Một tiếng hét thảm xé tan mây trời.

Tiếng vang lên từ đầu cầu nơi xảy giằng co, mà là từ phía Nguyên Khanh bên cầu.

Tên m.á.u lạnh Nguyên Khanh, trong khoảnh khắc thấy phụ ngã xuống, theo bản năng vén một nửa rèm xe, ló đầu

Cũng chính trong giây khắc ngàn cân treo sợi tóc , một thần xạ thủ quân Bắc Ung ẩn nấp bên cạnh, b.ắ.n một mũi tên xuyên thẳng cổ họng Nguyên Khanh!

410- Tâm tro lạnh lẽo.

m.á.u tươi từ cổ tuôn xối xả.

Nguyên Khanh thể cứng đờ, mắt trợn trừng, miệng thể mở thêm nào nữa.

“Động thủ!”

Ngao Thất lập tức rút thủ đao, hai chân thúc mạnh bụng ngựa, phi thẳng về phía .

Phía , đội quân Xích Giáp như sóng thần tràn tới, trong chớp mắt vây c.h.ặ.t lấy xe ngựa của Nguyên Khanh.

Loading...