Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 742

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:34:35
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Dương Tung gào lên trong cơn phẫn nộ và đau đớn, từng câu từng chữ như đ.â.m thẳng tim Đại trưởng công chúa.

Xe ngựa chấn động dữ dội.

Giọng gã thể kìm nén , run rẩy giận dữ, như một dòng thác tràn c.uộn, mang theo sức mạnh mãnh liệt thể chống đỡ.

“Hôm nay dù c.h.ế.t, cũng tuyệt đối để ngươi toại nguyện! Dù c.h.ế.t, cũng c.h.ế.t lãnh thổ triều đình Tây Kinh! Dù là t.h.i. .t.h.ể của , cũng quyết cùng hàng với triều đình họ Lý…”

“Có cốt khí!” Nguyên Khanh hừ lạnh một tiếng.

Chưa đến chốc lát, thêm một ngón tay nữa ném từ cửa sổ xe.

Màu m.á.u tươi đỏ loét, chói mắt vô cùng.

“Tung nhi!” Đại trưởng công chúa kêu thảm thiết.

Nuôi con bao năm, đây là đầu tiên bà thấy nhi tử lên kiên cường như , giống như một nam nhi thực thụ, dám gánh vác, sợ c.h.ế.t…

đó điều bà mong .

chỉ con còn sống, bình an vô sự.

trả giá tất cả.

bất ngờ xoay , như thể thấy ánh mắt của bao xung quanh, bước tới mặt Bùi Quyết, thấp giọng :

“Cầu xin Đại vương giơ cao đánh khẽ, tha cho con một mạng.”

Thao Dang

Nói “giơ cao đánh khẽ”, nghĩa là quân Bắc Ung nhường đường để Nguyên Khanh rời

409- Xé rách tầng mây.

Trên cầu Thông Huệ, chen chúc như nêm, chỉ quân Bắc Ung và tuỳ tùng của phủ Đại trưởng công chúa, mà còn ít thôn dân quanh vùng kéo đến vây xem.

Trước mặt bao nhiêu , Đại trưởng công chúa thể hạ đến cực điểm.

Phùng Vận thậm chí còn thấy ánh lệ lấp lánh trong mắt bà .

Ai cũng nhược điểm và yếu điểm.

Huynh Phù Dương Tung, Phù Dương Nghi là tâm can bảo bối của Đại trưởng công chúa…

Phùng Vận lặng im, đưa mắt về phía Bùi Quyết.

Trong gió thu hiu hắt, gương mặt sắc lạnh như băng, thấy lấy nửa phần cảm xúc.

“Điện hạ , e rằng đúng.”

Thấy Đại trưởng công chúa biến sắc, thêm:

“Quận vương đang ở trong tay Nguyên Khanh.”

Cầu “giơ cao đánh khẽ”, như thể kẻ bắt cóc Phù Dương Tung chính là .

Đại trưởng công chúa tất nhiên ý đó, cũng Bùi Quyết hiểu bà ý đó. rõ ràng là, Bùi Quyết định cho bà chút thể diện nào.

Là vì chuyện đây mà ôm hận?

Đại trưởng công chúa nghiến răng, nhắm c.h.ặ.t mắt .

“Ung Hoài Vương, Nguyên Khanh dùng tính mạng con uy h.i.ế.p, hai ngón tay c.h.ặ.t, mẫu , thể trơ mắt nó mất mạng. Xin ngài… hạ lệnh cho quân Bắc Ung lui …”

Bùi Quyết hỏi: “Quân Bắc Ung lui , Nguyên Khanh liệu tha cho Quận vương ?”

Không chắc.

Đại trưởng công chúa hy vọng mong manh.

thời khắc , bà chỉ thể kiêng kị, e sợ…

“Ung Hoài Vương…” Giọt lệ trào lên khóe mắt, bà nghẹn ngào, cổ họng khô khốc, run rẩy cất lời:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-742.html.]

“Bản c.ung còn lựa chọn nào khác.”

Ngay lúc , trong xe Nguyên Khanh gì, tiếng hét thảm của Phù Dương Tung vang lên, xen lẫn lời chửi mắng nghiến răng nghiến lợi và tiếng rên rỉ đau đớn.

“A mẫu, đừng để y rời … g.i.ế.t y… báo thù cho …”

Tiếng kêu bi thương, khản đặc, đầy khuất nhục như kéo vũng bùn tuyệt vọng, khiến rợn tóc gáy, cả khó chịu.

Phùng Vận cũng nhíu mày.

Trước hôm nay nàng thật sự ngờ Phù Dương Tung cứng cỏi như .

Thà ngọc vỡ, ngói lành. Gã và Nguyên Khanh là cùng lớn lên, gã hiểu rõ Nguyên Khanh hơn bất kỳ ai…

Có lẽ Phù Dương Tung , dẫu rời khỏi cầu Thông Huệ, cũng thoát khỏi độc thủ của Nguyên Khanh, nên mới kiên quyết đến thế.

là mẫu , Đại trưởng công chúa cam lòng buông tay?

Lý trí của bà đang dần sụp đổ theo từng tiếng kêu thảm thiết của Phù Dương Tung.

“Ung Hoài Vương.”

Từng chữ một, gần như bật từ kẽ răng của bà .

“Ngươi thực sự nhẫn tâm đến , để mẫu tử sinh ly tử biệt ?”

Bùi Quyết đáp: “Điện hạ, phái binh chặn cầu Thông Huệ, chính là đang cứu Đan Dương Quận vương.”

Đại trưởng công chúa gào lên: “Ung Hoài Vương, ngươi đừng ép !”

Chuyện liên quan đến mạng .

Một mẫu vì nhi tử, chuyện gì cũng thể

khống chế cảm xúc, giọng lớn hẳn lên.

Quanh đó lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao…

c.uộc tranh chấp giữa hai khiến bầu khí đột nhiên căng thẳng.

Ánh mắt hai bên cầu Thông Huệ gần như đồng loạt đổ dồn về phía .

Tình hình như dây đàn căng hết cỡ, chỉ chực bung .

Đám đông nín thở, ai dám nhúc nhích, căng thẳng tột độ.

Bùi Quyết càng trầm tĩnh, Đại trưởng công chúa càng c.uống lên, sốt ruột như kiến bò chảo nóng, đang bên bờ vực sụp đổ…

gắt gao chằm chằm Bùi Quyết, nghiến răng, hạ giọng xuống:

“Ta trở mặt, nhưng nếu Ung Hoài Vương cứ cố chấp như , bỏ mặc tính mạng con , thì đừng trách trở mặt vô tình…”

Bùi Quyết sắc mặt đổi, chắp tay : “Điện hạ, nên hành sự theo cảm tính.”

“Ngươi bản c.ung cảm tính?” Đại trưởng công chúa nhướng mày, rốt c.uộc kìm nữa, chỉ tay mũi quát:

“Bùi Quyết, ngươi từng phụ , tâm của bậc phụ mẫu, lẽ nào ngươi cũng phụ mẫu, ? Ngươi chui từ tảng đá nào thế? Đồ m.á.u lạnh vô tình!”

Trong cơn cấp bách, bà buột miệng năng kiêng nể gì.

Lời , quả thật quá đáng.

Bùi Quyết sắc mặt vẫn đổi, “Điện hạ hãy bình tĩnh.”

“Bùi Quyết!” Đại trưởng công chúa gào lên, giọng gắt gỏng đến sắc bén, khiến khuôn mặt bà trông càng thêm thảm hại, “Con đang ở trong xe , c.h.ặ.t mất hai ngón tay, ngươi bảo bản c.ung bình tĩnh thế nào?!”

Hai họ chuyện hề nhỏ giọng, Phùng Vận bên cạnh rõ mồn một.

Bùi Quyết nắm giữ binh quyền, thật là sợ trở mặt với Đại trưởng công chúa.

đời tin rằng “quân quyền do trời ban”, để Nguyên Thượng Ất do Bùi Quyết phò tá yên ngai vàng cửu ngũ, thì vẫn cần sự thừa nhận của hoàng thất.

Loading...