Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 741

Cập nhật lúc: 2025-08-05 04:34:28
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả cánh đồng mùa gặt, cảnh tượng tịch liêu trang nghiêm.

Vài con tuấn mã cùng một cỗ xe ngựa phóng như bay quan đạo, bụi mù c.uộn lên giữa khí khô hanh, con đường thẳng tắp tựa như kéo dài đến tận chân trời.

Phùng Vận lâu từng cỗ xe chạy nhanh thế , cả như xóc lên trung.

Thao Dang

Trên đồng hoang, tiếng vó ngựa rền vang.

Lúc trong lòng nàng rộng lớn mà thăm thẳm…

“Ngài xem, kẻ tư thông với Nghiệp Thành, rốt c.uộc là Thế tử Nguyên Khanh, là phụ y, Huỳnh Dương Huệ Vương?”

Bùi Quyết cúi đầu nàng, “Một lũ cùng một giuộc.”

“Ừm.” Phùng Vận gật đầu, như điều suy nghĩ.

Phụ tử vốn chẳng thể tách rời, xảy chuyện như thế , dẫu Huỳnh Dương Huệ Vương phủi sạch quan hệ thì cũng còn cơ hội nữa .

Nàng Bùi Quyết sẽ xử trí , cũng hỏi, vì xe ngựa khỏi Thạch Quan, mới đến bao lâu nơi cầu Thông Huệ giáp giới với Sở Châu, đến bẩm báo.

“Đại trưởng công chúa đến.”

Đại trưởng công chúa từng một đứa nhi tử yểu mệnh, về đem Phù Dương Tung xem như con ngươi trong mắt, cưng chiều đến mức giới hạn nào, xứng với chữ “Tung” trong tên gã, phóng túng, tung hoành kiềm chế.

Lúc , bà hối hận.

Hối hận vì đưa nhi tử đến thôn Hoa Khê, để gã trở thành con tin trong tay Nguyên Khanh…

cũng mang tâm tư phức tạp.

Lần Nguyên Khanh bắt Phù Dương Tung, thể giúp phủ Đại trưởng công chúa bảo danh tiếng, ít nhất thể chứng minh bà cùng phe với Huỳnh Dương Huệ Vương, cũng qua gì với Nghiệp Thành.

Đại trưởng công chúa vội vã chạy đến, đối mặt với Bùi Quyết và phu nhân , dốc hết sức lực giữ bình tĩnh, để lộ vẻ hoảng hốt.

“Phản tặc Nguyên Khanh bắt ?”

Bùi Quyết lắc đầu, nhàn nhạt chỉ tay: “Bị binh sĩ Xích Giáp quân chặn ở đầu cầu.”

Thân thể Đại trưởng công chúa chấn động, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn rõ rệt, một lúc mới dần bình tĩnh .

“Dẫn bản c.ung đến xem.”

Trên khoác một chiếc áo choàng bạc xám, ngăn gió thu se lạnh, bước nhanh, tà váy lay động, phong thái vẫn còn, nhưng từ An Độ đến cầu Thông Huệ xa như , mà bà đến nhanh thế, đủ cho thấy lòng nóng như lửa đốt.

Phùng Vận liếc mắt gương mặt vô cảm của Bùi Quyết, khẽ thở dài.

“Tấm lòng của mẫu , trời đất chứng giám.”

Nàng ở góc độ một mẫu , lời đầy cảm khái...

Bùi Quyết liếc nàng một cái, thêm gì.

“Theo , đừng chạy lung tung.”

Phùng Vận khẽ cong khóe môi.

Lời , cứ như đang dạy trẻ con, chút vụng về, chút nuông chiều khác thường.

Hai sóng vai mà , theo Đại trưởng công chúa, tiến về nơi đông

Cầu Thông Huệ là con đường bắt buộc qua từ Thạch Quan đến Sở Châu, là một chiếc cầu đá hình vòng c.ung, hai bên đều là nông xá điền dã, vì mùa đông năm nay hạn hán, dòng nước cầu cạn khô, mực nước hạ thấp, các trụ chân cầu đều lộ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-741.html.]

“Nguyên Khanh.” Đại trưởng công chúa giữa vòng vây của đám bước lên , trầm giọng quát lớn.

“Ngươi từ nhỏ thiết với Tung nhi, đại cô tự nhận bạc đãi ngươi, nay vì tư lợi mà phản bội hoàng thất Đại Tấn, phản bội triều đình, phản bội tình nghĩa thâm sâu giữa ngươi và Tung nhi ư?”

Nguyên Khanh trả lời.

Cỗ xe im lìm tiếng động.

Cầu Thông Huệ, dòng chen chúc, phía là Xích Giáp quân của Bắc Ung đóng giữ, đối diện với xe ngựa của Nguyên Khanh chính là thiếu niên tướng quân mặc giáp trụ uy vũ phi phàm, Ngao Thất.

Hắn đội kỵ binh, khí thế hiên ngang quát lớn:

“Người trong xe Đại trưởng công chúa quở trách ? Còn mau giao trả Đan Dương Quận Vương, xin tội chịu trách?”

Trên xe vẫn im ắng như cũ.

Hiển nhiên, Nguyên Khanh ý định đầu hàng, mà liều c.h.ế.t chống cự đến cùng.

Trên mặt Đại trưởng công chúa hiện rõ vẻ lo lắng.

Khi Bùi Quyết dẫn Phùng Vận đến gần, bà đầu liếc , mắt đỏ hoe.

“Ung Hoài Vương…”

quanh binh sĩ xung quanh, giữa đám đông, cúi thật sâu Bùi Quyết.

“Xin ngài nhất định bảo tính mạng của con , phiền ngài .”

Lông mày Bùi Quyết cau .

“Điện hạ, đao kiếm vô tình…”

Ánh mắt Đại trưởng công chúa trầm xuống, đang định mở lời, thì từ trong xe ngựa bỗng vang lên tiếng giãy dụa, kế đó là giọng hổn hển của Phù Dương Tung:

“A mẫu! Tên súc sinh điên ! Y chạy đến nương nhờ Nghiệp Thành, phản bội tổ tông… ưm…”

kịp hết, âm thanh trở nên mơ hồ, chỉ còn tiếng ú ớ nghẹn nơi cổ họng.

Hiển nhiên, Nguyên Khanh bịt miệng .

“Đại cô.” Giọng Nguyên Khanh vang lên từ trong xe, vén rèm, cũng lộ diện, ngữ điệu chậm rãi mà lạnh lùng.

“Nếu ngài thấy nhi tử còn sống, thì chỉ một cách… bảo họ buông vũ khí, cho rời đến Nghiệp Thành, nếu , đừng trách tuyệt tình…”

“Ưm!” Giọng Phù Dương Tung vang lên, “A mẫu đừng … A!”

Tiếng kêu thảm thiết xuyên thẳng chín tầng mây, kèm theo tiếng rên đau đớn, rơi tai khiến lưng cũng cứng đờ theo, lông tóc dựng ngược.

“Đại cô, đây là ngón tay của nhi tử ngài, mời xem cho rõ.”

Nguyên Khanh vẫn bằng giọng điệu thản nhiên, như thể nắm chắc rằng Đại trưởng công chúa nỡ để con c.h.ế.t, dám khó y, lời dứt, một ngón tay đẫm m.á.u liền ném từ cửa sổ xe…

m.á.u tươi chảy ròng ròng, rơi xuống mặt đất bùn vàng, ghê rợn đến rùng

Đại trưởng công chúa thét chói tai, suýt ngất lịm.

“Nguyên Khanh, ngươi dám c.h.ặ.t tay con ?!”

Tiếng gào của bà xé gan xé ruột, nhưng Nguyên Khanh chỉ nhẹ nhàng bật .

“Ta gì mà dám? Một khắc nữa, nếu Xích Giáp quân còn rút, qua cầu Thông Huệ, đến nổi Nghiệp Thành, thì chỉ còn cách để sinh tử chi giao của chôn cùng mà thôi.”

“Nguyên Khanh, đồ khốn kiếp, liều mạng với ngươi…”

Loading...