Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 679
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:52:40
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà ta chưa từng gặp Phùng Vận, hoàn toàn không nhận ra nàng.
Hôm trước Dương Lệnh Hương có chạm mặt Phùng Vận bên ngoài phủ Thứ sử, nhưng khi ấy không ai giới thiệu, chỉ thoáng nhìn qua, cũng không để lại ấn tượng gì.
Song giờ nhìn thấy khí thế của Phùng Vận, bà ta lập tức thận trọng, không dám nhiều lời.
Phùng Vận cũng không vòng vo.
Nàng lạnh lùng quét mắt nhìn lão bà kia, ánh mắt ôn hòa chuyển sang Dương Lệnh Hương.
“Vị này chính là Tam nương tử nhà họ Dương ở Hồng Châu? Quả nhiên dung mạo tú lệ, khiến người gặp phải động lòng.”
Không ai là không thích nghe khen.
Dương Lệnh Hương đang căng thẳng, bất giác buông lỏng đôi chút.
“Muội muội đây là nữ lang nhà nào? Có phải vừa rồi chúng ta nói chuyện có điều gì thất lễ chăng?”
Phùng Vận đáp: “Trường Môn Phùng Vận, xin Tam nương tử chỉ giáo.”
374- Dao găm trong nụ cười.
Dương Lệnh Hương giật mình hoảng sợ.
Gần như vô thức lùi lại một bước.
Khi hoàn hồn, lưng áo đã lạnh toát mồ hôi.
Vừa rồi, ba chữ “Ung Hoài Vương” đã buột miệng thốt ra, nếu không phải Phùng Vận kịp thời cắt lời, e là nàng ta đã nói thêm không ít...
Dương Lệnh Hương trong lòng căng thẳng, vội vàng cúi mình hành lễ thật sâu với Phùng Vận.
“Th.i.ế.p thất kính không nhận ra Ung Hoài Vương phi, miệng mồm hồ đồ, mong Vương phi thứ tội.”
“Tam nương tử nói quá rồi.” Phùng Vận liếc mắt nhìn lão bà kia, rồi không nhanh không chậm nói: “Người chịu ấm ức là Tam nương tử, oán thán vài câu, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
Dương Lệnh Hương không ngờ nàng lại bênh vực mình.
Ngẩn ra một lát, liếc nhìn lão bà kia, mới gượng cười gượng gạo.
“Th.i.ế.p chưa từng oán trách biểu huynh, là cô cô lòng thương th.i.ế.p, nên thay th.i.ế.p bất bình, mong Vương phi đừng để bụng…”
Lão bà ấy vừa nghe, sợ đến run cả tim gan.
Bà ta thật ra chỉ lắm chuyện, thấy phụ tử Hà Khiết được thế là chướng mắt, trông thấy Dương Lệnh Hương thì buột miệng nói vài câu linh tinh.
Nào ngờ lại rơi vào cái tội “thay người khác bất bình”?
Ung Hoài Vương phi đang đứng trước mặt, còn con tiện nhân Dương Lệnh Hương kia lại đem hết tội lỗi đổ lên đầu bà ta, khiến bà ta hoảng đến mức muốn khuỵu chân.
“Ôi cái miệng già này, đúng là lắm lời. Vương phi, lão thân thất lễ, thất lễ rồi.”
Bà ta đảo mắt tứ phía, toan quay người chuồn đi.
“Nhi tức lão thân đang tìm, lão thân xin phép cáo lui trước, mong Vương phi rộng lượng.”
Phùng Vận không có hứng dây dưa tâm cơ với mấy phụ nhân hậu viện này, liếc một cái là thấy được sự hoảng loạn lúng túng của đối phương, khẽ cười, thái độ rõ ràng, thẳng thắn gõ chuông cảnh tỉnh.
Thao Dang
“Thị phi đều từ chuyện thích ra mặt mà ra. Nhìn lão nhân gia cũng có tuổi rồi, nếu đến giờ vẫn không hiểu đạo lý ‘họa từ miệng mà ra’, e là sẽ liên lụy cả con cháu trong nhà.”
Lão bà nghe xong lời cảnh cáo ấy, mặt lập tức trắng bệch.
“Lão thân xin tiếp thu, xin tiếp thu. Mong Vương phi rộng lượng, xin Vương phi rộng lượng.”
Phùng Vận hơi gật đầu ra hiệu, “Đi đi.”
Nàng lạnh mặt lạnh lời, không để lại chút thể diện nào, tát thẳng một cái vào mặt.
Lão bà ấy xám xịt mặt mày rút lui, trong lòng dù căm hận đến đâu, cũng chẳng thể làm gì được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-679.html.]
Phùng Vận chính là ỷ thế.
Có Bùi Quyết chống lưng, nàng muốn mắng ai chẳng được?
Dương Lệnh Hương cắn môi dưới, âm thầm chuẩn bị sẵn tinh thần bị Phùng Vận nhục mạ một trận.
Không ngờ, sau khi lão bà kia rút lui, Phùng Vận lại thân thiết với nàng ta, nhẹ nhàng kéo tay nàng ta.
“Tam nương tử, dưới hành lang nóng nực, yến tiệc sắp khai, chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”
Dương Lệnh Hương mừng rỡ đến luống c.uống.
Cánh tay bị Phùng Vận kéo lấy như thể có lửa thiêu đốt, toàn thân nàng ta căng cứng như gỗ.
“Vương phi không trách ta sao?”
Phùng Vận khẽ “hừ” một tiếng, cười tươi.
“Ta trách ngươi làm gì? Ngươi cũng là người đáng thương. Nói ra thì ngươi với ta thật giống nhau. Phụ thân ta tuy còn sống, nhưng cũng chẳng khác gì đã c.h.ế.t. Gia tộc chẳng thể dựa vào, một nữ tử yếu đuối, nếu không dựa vào nam nhân thì sống thế nào? Vì sống sót, làm gì cũng chẳng đáng xấu hổ.”
Rồi lại mỉm cười:
“Chúng ta, không có gì phải xấu hổ.”
Dương Lệnh Hương đỏ hoe mắt, suýt nữa khóc thành tiếng.
“Đa tạ Vương phi thương xót.” Nàng ta cắn mạnh môi, “Lời vừa rồi, mong Vương phi đừng để bụng, là th.i.ế.p vô tri, bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Đừng nói mấy lời khách sáo ấy.” Phùng Vận cười rạng rỡ, “Hôm nay ta với Tam nương tử vừa gặp đã hợp ý, một lát vào tiệc, không tránh được uống vài ly. Tam nương tử không có thân thích bên cạnh, trên tiệc tất có lời đàm tiếu, ngươi cứ ngồi cùng ta đi.”
Dương Lệnh Hương choáng váng cả đầu.
Nàng ta nào có tư cách được ngồi cùng Phùng Vận?
Đây là Ung Hoài Vương phi đang nâng đỡ nàng ta, hay còn có dụng ý khác?
Phùng Vận vừa nói vừa cười, dẫn nàng ta tiến vào yến tiệc.
Đến lúc cao hứng, nàng còn thân mật khoác lấy tay Dương Lệnh Hương, giống như hai nữ lang khuê phòng thân thiết vậy.
Thần thái và động tác thân mật ấy, khiến vô số nữ quyến phải ghen tị nhìn theo.
Không ít tiểu thư nhìn về phía Dương Lệnh Hương, dần dần nảy sinh địch ý.
Được Ung Hoài Vương phi coi trọng là chuyện vinh hiển cỡ nào?
Thế là, Dương Tam nương tử vốn định trong đại hôn của Hà Truyền Đống tỏa sáng một phen, thật sự đã trở thành tiêu điểm chú ý, nhưng trong mắt các nữ lang thế gia lại thành một người không mấy ai ưa nổi.
Không ai có thể nhìn ra sát khí ẩn sau nụ cười của Phùng Vận, trừ người của Trường Môn.
Tiểu Mãn, Hoàn Nhi và Bội Nhi đi theo sau nàng, nghe tiếng cười trong vắt như chuông bạc kia, tim đều đập nhanh hơn mấy phần, cả người căng thẳng...
Nhưng vì không thể để lộ sơ hở cho nàng, dù có căng thẳng đến đâu, họ vẫn phải diễn.
Diễn cho ra dáng một gương mặt tươi cười, như gió xuân phơi phới.
Giống như hoàn toàn không hay biết tâm tư của Phùng Vận vậy.
Phùng Vận không nghi ngờ gì là tiêu điểm của cả yến tiệc.
Từ đình viện thủy tạ đến bàn tiệc, mọi ánh mắt đều dõi theo nàng.
Phu nhân Tuyên Bình hầu là một trong số đó.
Nhi tử bà ta, Khúc c.ung, c.h.ế.t dưới miệng con linh miêu do Ung Hoài Vương phi nuôi. Mất con, nỗi hận chất chồng, ánh mắt bà ta nhìn Phùng Vận chứa đầy oán độc cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng khi Phùng Vận liếc về phía bà ta, lại phát hiện ánh nhìn của bà ta, tuy có hận, song vẫn mang theo sợ hãi; còn khi nhìn về phía Dương Lệnh Hương... thì ánh mắt ấy lại hoàn toàn khác.
So với khi nhìn nàng, ánh mắt nhìn Dương Lệnh Hương còn độc hơn, còn căm hận hơn.