Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 666
Cập nhật lúc: 2025-07-01 09:14:01
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nháy mắt với Bùi Quyết một cái.
“Thành An Độ không đánh mà lui, phụ thân ta chẳng kịp quản đống sách vở này, chỉ biết c.uống c.uồng bỏ chạy. Những bảo vật này bỏ lại, đương nhiên là thuộc về ta. Từ nay về sau, chúng là của ta, chỉ của ta mà thôi.”
Nhìn những ngón tay trắng trẻo của nàng nhẹ nhàng vuốt ve sách, yết hầu Bùi Quyết khẽ động, tay nắm lấy cổ tay nõn nà kia, hơi dùng sức, Phùng Vận liền bị kéo gọn vào trong lòng hắn.
Nàng vốn không phải kiểu người giãy giụa nhiều, thân mềm yếu, lại rất sợ động đến vết thương của hắn, Bùi Quyết nhìn thấu điểm này, luôn nhân cơ hội chiếm lợi, nhẹ nhàng bóp nàng một cái, là lập tức mềm rũ như nước, như thể sắp tan ra trong vòng tay hắn.
“Tướng quân muốn làm gì? Cướp sách à?”
Bùi Quyết cúi mắt: “Yên tâm. Tất cả đều là của nàng, kể cả ta.”
Phùng Vận hơi bĩu môi, không nói gì.
Bùi Quyết cúi đầu, nơi cổ nàng phảng phất mùi hương cỏ cây thanh mát.
“Lại đi vườn rau rồi?”
Phùng Vận nghiêng đầu nhìn hắn: “Ta ra chọn mấy cây củ cải mọc không tốt, nấu canh cho Đại vương…”
Củ cải mọc không tốt…
Nàng nói rất nghiêm túc.
Bùi Quyết nhìn vào mắt nàng.
“Vận nương có lòng rồi.”
Phùng Vận cảm thấy hôm nay ánh mắt hắn sâu lắng khác thường, khiến nàng nghi ngờ không biết có phải hắn thực sự muốn “ăn lông uống m.á.u”, định ăn nàng thật không.
Nàng nói: “Có gì thì cứ nói thẳng đi, khách sáo như vậy, ta thấy hơi sợ.”
Bùi Quyết: “Chỉ là muốn cảm ơn Vận nương.”
Vì nàng đã chăm sóc hắn chu đáo đến như vậy.
Ở trang viện này, hắn hưởng thụ sự “nuôi dưỡng” và chăm nom tinh tế của nàng, tuy ban đầu có hơi không quen c.uộc sống chậm rãi và nhàn nhã như vậy, nhưng hắn hiểu, đây chính là điều mà vô số người mơ ước.
Cơm có người dọn, áo có người mặc.
Sáng sớm ngắm hoa đọc sách, đêm xuống có ái thê bên cạnh, lại thêm thư tịch phong phú đủ đọc ba năm không chán…
Có được người nữ tử này, tựa như nắm trong tay cả thiên địa, thế gian, vạn vật.
Bùi Quyết siết c.h.ặ.t tay càng lúc càng mạnh, đến mức khiến Phùng Vận thở không nổi, tim càng đập dồn dập.
“Được rồi được rồi, đừng náo nữa. Ăn xong trưa nay, ta lén đưa ngài ra ngoài thành đi dạo một vòng đổi gió, thế nào?”
Nàng cho rằng hắn bị nhốt trong trang viện nên buồn chán đến hỏng người.
Huống hồ trong Dưỡng Tâm Trai còn có một hài tử cũng đang “phát c.uồng”, nàng quyết định giữa bộn bề mà trộm lấy chút rảnh rỗi, hưởng thụ một lần xa xỉ.
…
Bữa trưa dùng ngay trong thư phòng.
Hai người ngồi đối diện, không có nha hoàn hầu hạ.
Bùi Quyết ăn rất chậm, rất tao nhã, đến mức khiến Phùng Vận giật cả khóe mắt.
Sau bữa cơm, rửa mặt súc miệng xong, hắn mặc kệ thương thế, tự tay hầu nàng thay y phục, rồi nắm tay nàng bước lên cỗ xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.
Hai người không để lộ tiếng gió, trong trang viện không ai biết Đại tướng quân đã ra ngoài. Những người thân cận nếu có thấy, cũng sẽ giữ kín như bưng.
Phùng Vận đứng chờ ở cửa xe, đón được Nguyên Thượng Ất.
Tiểu Hoàng đế lúc tới, nét mặt còn rạng rỡ tươi cười.
Nhưng vừa vén rèm nhìn thấy mặt Bùi Quyết, gương mặt nhỏ liền cứng đờ, tư thế ngồi cũng ngay ngắn lại, toàn thân căng cứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-666.html.]
Xe ngựa từ từ lăn bánh.
Bên trong xe không ai mở miệng nói gì.
Phùng Vận nhỏ giọng nói với Nguyên Thượng Ất: “A Nguyên đừng sợ hắn, con là Hoàng đế, hắn là thần tử.”
Nguyên Thượng Ất đương nhiên hiểu đạo lý này.
Thế nhưng làm một vị Hoàng đế như cậu, khi đối mặt với thần tử này lại chẳng có chút uy nghi nào, chỉ cảm thấy Ung Hoài Vương cao lớn cường tráng, mang trong mình một sức mạnh ghê gớm, còn bản thân thì yếu ớt đến mức không đỡ nổi một ngón tay của đối phương.
“Trẫm, trẫm không sợ…”
Phùng Vận dùng khuỷu tay huých nhẹ Bùi Quyết một cái.
Bùi Quyết nhanh chóng hiểu ra, đối mặt với một vị Hoàng đế nhát gan như vậy, đạo lý quân thần phải điều chỉnh một chút.
Ví như, chủ động lên tiếng trước.
Hắn nghĩ ngợi rồi hỏi: “Chuông gió thần tặng cho Bệ hạ, Bệ hạ còn thích chứ?”
Nhắc đến chuông gió, vẻ căng thẳng của Nguyên Thượng Ất giảm đi nhiều.
Cậu gật đầu mạnh một cái, nhoẻn miệng cười với Bùi Quyết.
“Trẫm rất thích.”
Thao Dang
Bùi Quyết: “Ừ.”
Nguyên Thượng Ất lén lút nhìn hắn, cũng gật đầu: “Ừ.”
Phùng Vận nhìn bên này một cái, bên kia một cái, quyết định không để hai người họ tiếp tục giao lưu nữa, không thì thể nào nàng cũng bị chọc cho phát bệnh mất thôi.
Xe ngựa tiến vào thành An Độ, thần sắc Nguyên Thượng Ất liền thoải mái hơn hẳn.
Cậu rất thích được ra phố rong chơi như người bình thường.
Nhưng lúc này bên ngoài nắng gắt, Phùng Vận không cho cậu xuống xe, chỉ để xe dọc theo tường thành đi về hướng tây. Đến một ngã tư, thấy trà quán bên đường, xe tạm dừng một lúc, liền nghe thấy trong đó có tiếng bàn luận sôi nổi.
Đương kim Hoàng đế…
Đại tướng quân…
Ung Hoài Vương…
Lý Tông Huấn…
Tiêu Trình…
Những người trong trà quán ấy hăng hái bàn luận chuyện thiên hạ, sôi nổi như lửa cháy, hoàn toàn không biết rằng những nhân vật họ đang mổ xẻ, lúc này đang yên lặng ngồi trong chiếc xe ngựa ngoài cửa, lặng lẽ lắng nghe họ tranh luận đỏ mặt tía tai.
Thời bấy giờ phong trào thanh đàm lan rộng, triều đình cũng khá khoan dung với lời bàn luận dân gian, nói đến lỗi của vua quan cũng không đến mức “vì lời mà chịu tội”. Cho nên cũng chẳng có gì phải kiêng kỵ.
Một lúc sau, trong xe lại lặng như tờ.
c.uối cùng là Nguyên Thượng Ất lên tiếng trước, tiếp tục đề tài trong trà quán kia:
“Triều đình vì sao lại muốn xây phụ đô ở An Độ?”
Chuyện này đã nhiều lần trở thành đề tài nóng hổi trong dân gian. Thế nhưng ngay cả Nguyên Thượng Ất, vị Hoàng đế đương triều, cũng không rõ lý do thực sự đằng sau việc này là gì.
Cậu cũng rất hiếu kỳ.
Bùi Quyết chắp tay hành lễ với cậu.
“Bệ hạ hỏi rất hay. Thần cho rằng, Tây Kinh là đô thành lớn, vật tư phong phú, núi sông hiểm trở, dễ thủ khó công. Dùng nơi ấy làm hoàng thành Đại Tấn, ưu thế rất lớn. Nhưng cũng tồn tại không ít bất lợi…”
Tiểu Hoàng đế ánh mắt sáng lên, đầy vẻ ham học hỏi.
Bùi Quyết nói tiếp: “Hoàng thành phải có đại quân đóng giữ, nhưng vùng Tây Kinh lại bị xói mòn nghiêm trọng, đất canh tác ngày một thu hẹp, sản lượng lương thực không thể đủ c.ung ứng cho trọng binh. Đó là một. Thứ hai, Bắc Nhung thường xuyên quấy nhiễu biên cương, triều ta phải điều binh trọng trấn Tây Vực và tây bắc, rất khó để điều thêm binh lực phòng vệ Tây Kinh. Một khi xảy ra chiến sự, việc điều động đại quân, vận chuyển binh khí, lương thảo, kể cả truyền tin quân sự, đều vô cùng khó khăn. c.uộc chiến lần này với Bắc Nhung chính là ví dụ điển hình.”
Hắn sợ tiểu Hoàng đế nghe không hiểu, bèn nói chậm rãi từng lời, nhưng lại không hề vì người kia là một hài tử mà sơ sài lấy lệ, ngược lại cực kỳ nghiêm túc phân tích thiệt hơn.