Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 657

Cập nhật lúc: 2025-06-29 16:49:55
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trường Môn vẫn luôn thu mua châu chấu.

Giá thu vào rất thấp, nhưng thời điểm này, trong làng có không ít người rảnh rỗi, nghe ở đâu có châu chấu hoành hành là liền kéo nhau đi bắt.

Người nhiều đến mức ở ven một thửa ruộng, còn đông hơn cả châu chấu...

Nào là vịt, nào là người, lại có lửa trại, rồi đuổi bắt, trận châu chấu lần này rốt c.uộc cũng dần qua đi.

Hà Khiết đã làm thống kê, tổn thất tuy vẫn không nhỏ, nhưng so với dự liệu ban đầu của ông thì đã tốt hơn rất nhiều.

Đến c.uối tháng Bảy, Trường Môn ngừng thu mua châu chấu.

Mùa thu hoạch sắp tới, Trường Môn lại sắp làm hỷ sự, bận rộn vô cùng.

Mía ở trấn Minh Tuyền cũng vừa thu hoạch, đang chuẩn bị cho vụ thu gieo trồng.

Mọi việc như thể chưa từng bị ảnh hưởng gì...

Nhưng hạn hán kéo dài, không có lấy một giọt mưa, giếng cổ trong làng cạn dần, nước sông Trường cũng ngày càng thấp, giá lương thực trên thị trường mỗi lúc một tăng cao.

Người ta bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng lan trong không khí.

Dần dần, cơn khủng hoảng lương thực ngày một lan rộng…

Các hiệu gạo chen lấn mua bán, một ngày một giá, tin đồn ngày càng dữ dội.

Phùng Vận từ năm ngoái đã bắt đầu kêu gọi dân làng tích trữ lương thực.

Nhưng thực sự làm theo lời nàng, lại có đủ tiền nhàn rỗi để mua tích trữ, thì chẳng mấy người.

May mà vụ này vẫn còn chút thu hoạch, có hộ bị nạn châu chấu cũng có thể mua lại từ trong làng, tìm đến Trường Môn thì cũng có thể mua theo giá thị trường, nhờ vậy mới giữ được chút bình ổn, đỡ hơn nhiều thôn làng khác.

Ngày mồng Năm, Phùng Vận dậy từ tờ mờ sáng, hương lúa cắt lan tới từ đầu làng, nàng hít sâu một hơi, rửa mặt chải tóc xong liền đến Dưỡng Tâm Trai đón Nguyên Thượng Ất, cùng nhau ra phố.

Nàng đi sắm sửa cho hôn lễ của Văn Huệ.

Đây là lần đầu tiên Trường Môn tổ chức hỷ sự, Phùng Vận rất để tâm.

Nhưng Văn Huệ, người sắp làm tân nương tử, lại sợ ảnh hưởng đến việc buôn bán của Đông gia (chủ tiệm), chuyện gì cũng đích thân làm, không muốn nhờ vả ai.

Vài hôm nay, Phùng Vận liền cử hai thị th.i.ế.p khác là Đồ Lam và Cố Châu tới Ngọc Đường Xuân giúp đỡ, để mấy ngày Văn Huệ thành thân cũng có người thay thế...

Nguyên Thượng Ất đây là lần thứ hai đến thành An Độ, lại còn là đi mua đồ cho tân nương tử, hai mắt ngập tràn vẻ hứng thú.

Chợ phiên đang rất nhộn nhịp.

Khác với cảnh dân quê bận rộn thu hoạch mùa thu, trong các trà quán tửu điếm trong thành, người rảnh rỗi tụ lại một nơi, đang bàn tán rôm rả về chuyện An Độ sắp trở thành Phụ đô của Đại Tấn.

Phùng Vận đã biết tin này từ sớm, là do Bùi Quyết tiết lộ.

Nhưng đến khi tin truyền tới dân gian, cũng chỉ là hai hôm nay.

Phố phường ngõ hẻm lập tức sôi trào.

Từ Tề sang Tấn, rồi lại thành Phụ đô của Tấn quốc, An Độ chỉ trong vỏn vẹn hai năm đã thay đổi quá lớn.

Bách tính tự nhiên vui mừng khôn xiết.

Thao Dang

Ai nấy đều đoán già đoán non về ý đồ của triều đình, bàn luận như thể nắm rõ thiên cơ.

Lời lẽ rất bài bản, nói nghe cũng có lý, như thể tận mắt chứng kiến buổi nghị sự trong Thái Cực điện vậy.

“Đặt Phụ đô tại An Độ, thứ nhất là nhờ có long khí dưỡng mệnh, tiểu Hoàng đế đến An Độ dưỡng bệnh chưa được bao lâu, mà căn bệnh lâu năm đã có chuyển biến, các người nói xem, An Độ có phải là phúc địa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-657.html.]

“Phải!”

“Đây chỉ là một. Thứ hai là, đặt Phụ đô ở An Độ, vừa có thể khống chế Nam Tề, vừa có thể dòm ngó ngụy triều ở Nghiệp Thành. Thiên thời địa lợi, tiến có thể mưu lược từng bước.”

Người An Độ đều gọi Nghiệp thành là “ngụy triều”.

Trong mắt họ, bên mình mới là dòng dõi chính thống thực sự, còn vị điệt bối (cháu trai) của Hoàng đế Hi Phong do Lý Tông Huấn nâng đỡ, một kẻ thuộc hàng cháu chắt, chẳng phải chân mệnh thiên tử gì, không được tính.

“An Độ chính là nơi hiểm yếu về chiến lược, có thể tiến có thể lui thì khỏi phải nói, quan trọng nhất là An Độ thuộc Tín Châu, đường thủy phát triển, vận chuyển binh lương vô cùng thuận lợi, ánh mắt của Ung Hoài Vương đâu phải tầm thường, từ sớm đã nhìn thấu cục diện rồi. Giờ đây, chỉ sợ m.ô.n.g Lý Tông Huấn đã bị đốt đến nóng rát, ngồi cũng không yên…”

“Ha ha ha ha ha.”

“Nói vậy, lập Phụ đô rồi thì sắp đánh Nghiệp Thành à?”

“Đánh lúc nào, thì phải xem ý Ung Hoài Vương thế nào đã… Theo lão phu thấy, vừa mới giao chiến với Bắc Nhung xong, nay dân sinh suy bại, lương thảo thiếu thốn, lại thêm năm nay gặp nạn châu chấu, e là phải kéo dài mấy năm nữa.”

Vị lão phu tử kia nói năng rành mạch, đâu ra đó.

Một đám người vây quanh ông ta, liên tục thở dài.

Xe ngựa của Phùng Vận từ từ đi ngang qua trà điếm, liếc nhìn một cái, liền thấy Nhậm Nhữ Đức đang ngồi bên trong, cạnh y là Kim Qua.

Hai người đều nâng chén trà, vô cùng thong dong khoái ý.

Nàng hỏi Tiểu Mãn, “Ta nhớ trà điếm của Nhậm tiên sinh mở ở gần cổng thành mà?”

Tiểu Mãn gật đầu, “Nô tỳ cũng nhớ vậy, là ở phía cổng Tây.”

Một người mở trà điếm, lại chạy tới trà điếm nhà người khác uống trà, ngồi nghe lão phu tử bịa chuyện, thật đúng là nhàn hạ.

Nàng quay đầu hỏi A Lâu:

“Nhậm tiên sinh lên lớp ở thôn học có nhiều tiết không?”

A Lâu hằng tháng đều thống kê tiền công cho Nhậm Nhữ Đức, nên nắm rất rõ tiết học của y.

Liền nói ngay: “Nhậm tiên sinh cách hai ngày dạy nửa buổi, xem như là khá nhàn. Các học trò đều thích nghe giảng, nói tiên sinh giảng bài rất sinh động, học vấn uyên bác, chuyện gì cũng biết.”

Một người từng chu du các quốc gia, đọc vạn quyển sách, đương nhiên có thể khiến đám hài tử nghe đến ngẩn ngơ.

Nhậm Nhữ Đức người này, chính là mưu sĩ đệ nhất dưới trướng Tiêu Trình.

Y thật sự cam tâm dưỡng lão ở thôn Hoa Khê sao?

Tiêu Trình cũng nỡ để một nhân tài như vậy đi dạy chữ cho hài tử sao?

Phùng Vận lại hỏi thêm mấy chuyện về Nhậm Nhữ Đức.

Nhưng A Lâu nói, y ở thôn Hoa Khê rất quy củ, chưa từng phạm thôn quy, đối đãi hàng xóm thân thiện, là thầy dạy của nhiều hài tử, được người người kính trọng.

Nếu không phải Phùng Vận đã biết rõ gốc tích của y từ trước, chỉ e cũng không nhìn ra chút sơ hở nào.

Ý đồ của họ chưa rõ ràng, Phùng Vận cũng quyết định án binh bất động.

Xem thử ai kiên nhẫn hơn ai.

Phùng Vận không nói thêm gì nữa.

Nguyên Thượng Ất đột nhiên lên tiếng:

“Nương tử, chúng ta rất thiếu lương thực sao?”

Phùng Vận quay sang nhìn tiểu Hoàng đế, phát hiện sắc mặt cậu đã nghiêm nghị hẳn lên.

Một hài tử sáu tuổi, trước kia lớn lên nơi thâm c.ung, chưa từng biết lương thực đến từ đâu, càng không biết thứ này quý giá thế nào.

Nhưng thời gian qua sống trong thôn, tai nghe mắt thấy, cậu đã dần dần hiểu được không ít đạo lý.

Loading...