Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 654

Cập nhật lúc: 2025-06-29 16:49:48
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những nông hộ cùng trồng mía với bọn họ, ai nấy đều cười đến không khép được miệng. Người khai hoang trồng mía ngày càng nhiều, chỉ e sang năm, sẽ có thêm không ít hộ dân gia nhập hàng ngũ trồng trọt này.

Nam Khôi sau cùng lại thêm một câu:

“Nương tử sao mà lợi hại đến thế?”

Việc buôn bán một vốn vạn lời như vậy, Phùng Vận làm nên mưa nên gió, chẳng những vì nàng nắm được thời cơ, mà còn bởi gan nàng đủ lớn, đã nhìn trúng là ra tay.

Kỳ thực hôm đó trước khi làm bánh thạch, Phùng Vận cũng chẳng biết sẽ ra hương vị gì, hoàn toàn là vì dỗ tiểu hài tử vui lòng, chỉ để chơi đùa mà thôi.

Nào ngờ giờ đây lại được người người khen ngợi, lợi nhuận cũng thu về không ít, nàng khó tránh khỏi nhớ tới lời Tiểu Mãn hôm ấy.

Tiếc là, Đại vương không kịp nếm được.

Xa xôi ngàn dặm, nàng cũng không thể mang bánh thạch đã làm sẵn gửi tới được.

Thôi vậy.

Đợi lần sau hắn quay về đi.

Phùng Vận liếc nhìn con đường làng nơi Bùi Quyết cưỡi ngựa rời đi, rất nhanh liền thu lại tâm thần.

Kiếp này có rất nhiều thứ đã thay đổi.

Bao gồm cả nàng và Bùi Quyết.

Đôi khi nàng cũng sẽ lặng người, hoài nghi những trải nghiệm của kiếp trước, có khi chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Tựa như tất cả chưa từng xảy ra, kỳ thực nàng chưa từng đến Trung Kinh, cũng không từng quay lại Tề quốc, chỉ luôn luôn như vậy, cùng Bùi Quyết giữ khoảng cách không xa không gần mà tương giao…

Nhưng mỗi lần nhìn thấy chiếc chuông gió treo bên cửa sổ, lại dần dần tỉnh táo trở lại…

Không phải mộng.

Mọi thứ đều đã xảy ra.

Đã từng xảy ra.

Phùng Vận kiếm được tiền rồi, lưng càng lúc càng thẳng, nhưng thứ nàng thu mua nhiều nhất vẫn là lương thực.

Từng bao từng bao gạo, được vận chuyển vào hầm trữ dưới điền trang Trường Môn. Ở Minh Tuyền cũng có một kho lương bí mật, không ai biết bên trong rốt c.uộc cất trữ bao nhiêu thóc gạo.

Đến hạ tuần tháng Sáu, thời tiết càng thêm oi bức.

Từ Tây Kinh, Bùi Quyết gửi đến một phong thư.

“Triều đình cân nhắc địa thế, lấy lịch sử làm gương, dự định xây Ly c.ung tại An Độ, định An Độ làm Phụ đô (kinh đô phụ).”

Xây c.ung điện, lập Phụ đô?

Chế độ “lưỡng kinh” không phải là trường hợp đơn lẻ ở Đại Tấn, từ thời Vũ Vương Tây Chu đã có hình thức này, nhưng Bùi Quyết đưa ra quyết định như vậy vào thời điểm này, liệu có quá tùy tiện không?

Năm mất mùa mà lại trùng tu c.ung điện, chính là lao dân hại tài, được chẳng bù mất.

Chuyện lớn thế này, Phùng Vận không dám tự mình đa tình, cho rằng Bùi Quyết làm vậy là vì nàng…

Vậy thì, chắc hẳn là hắn đã suy tính kỹ càng, hoặc là vì phát triển của Đại Tấn, hoặc là để lo toan cho cơ nghiệp của chính mình.

Nàng không có bao nhiêu cảm xúc.

Người vui mừng nhất khi biết được tin lại chính là Nguyên Thượng Ất.

“Ta có thể vĩnh viễn ở lại An Độ rồi sao?”

“Có thể vĩnh viễn ở bên nương tử rồi sao?”

Phùng Vận mỉm cười gật đầu, không nỡ phá vỡ mộng đẹp của hài tử.

Dù An Độ có thật sự trở thành Phụ đô của Đại Tấn, thì tiểu Hoàng đế cũng không thể nào ở mãi trong thôn Hoa Khê, ở trong điền trang Trường Môn của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-654.html.]

Làm thế thì chẳng ra thể thống gì.

Ngày tháng còn chưa định, cũng chưa có quy chế cụ thể, chuyện này vốn chẳng đến lượt Phùng Vận phải lo lắng, nàng tạm thời gác lại, chỉ viết cho Bùi Quyết một phong thư.

“Nếu có chỗ dùng đến ta, xin Đại vương tùy ý sai khiến.”

Nửa tháng sau, Bùi Quyết mới hồi thư.

“Thư đến, đã rõ.”

Thao Dang

Chỉ bốn chữ đơn giản, khiến Phùng Vận thà rằng hắn chưa từng viết.

Khổ cho trạm dịch, chẳng đáng chút nào. Giữa trời nóng nực như thế.

Hôn lễ của Văn Huệ và Hà Truyền Đống được định vào trước Tết Trung Thu.

Bà mai họ Lý nói, thời gian rất gấp, chỉ còn hơn một tháng nữa, phải nhanh chóng chuẩn bị.

Phùng Vận quyết định để Văn Huệ xuất giá từ thôn Hoa Khê, tám kiệu lớn rước dâu thật long trọng gả vào Hà phủ.

Nàng sai người trong trang viện quét dọn lại phòng ốc, bắt đầu bố trí tân phòng.

Lục lễ đi lại với Hà gia cũng đều cử hành tại thôn Hoa Khê, chứ không phải ở Ngọc Đường Xuân, để thể hiện nàng coi trọng việc này đến nhường nào.

Đây chính là công khai chống lưng cho Văn Huệ.

Văn Huệ cảm động đến mức không nói nên lời.

Những thị th.i.ế.p còn lại cũng bắt đầu nảy sinh tâm tư.

Các nàng vạn lần không ngờ, Thập Nhị nương Phùng Vận thực sự sẽ vì các nàng mà chuẩn bị hôn sự.

Có gương Văn Huệ rồi, những người đang rảnh rỗi trong trang viện, không còn mơ mộng một ngày kia được hầu hạ Bùi Quyết, trở thành tiểu th.i.ế.p của hắn nữa.

Các nàng cũng mong được như Văn Huệ, gả cho một lang quân như ý, làm chủ mẫu của một gia đình.

Nam Khôi, Sài Anh thì không cần nói, đã được Thập Nhị nương ưu ái, hiện tại đều là chưởng quầy đứng đầu một phương, sau này chắc chắn không lo đường nhân duyên.

Tự nhiên, các nàng cũng phải thể hiện một phen…

Thế là trong Trường Môn liền xuất hiện một khung cảnh vô cùng kỳ dị.

Phùng Vận chỉ cần ngồi xuống, lập tức có một đám mỹ nhân như hoa như ngọc vây quanh, người thì phe phẩy quạt, người thì rót trà, kẻ bóp vai, kẻ trêu chọc cho cười…

Nàng đem hết cái “phúc khí tam thê tứ th.i.ế.p” mà Bùi Quyết có thể hưởng, tận tình thụ hưởng một mình…

Chính những thay đổi ấy, khiến nàng phát hiện ra sự khác biệt của Giang Ngâm.

Nàng ta vẫn luôn nhạt nhòa như cũ.

Không giống những mỹ cơ khác tranh nhau lấy lòng, nàng ta lặng lẽ ít lời, cứ như đang cố gắng làm mờ đi sự tồn tại của mình, lại khiến Phùng Vận không khỏi để mắt nhiều hơn.

Còn có một người cũng đặc biệt, đó là Thuần Vu Diễm.

Trước đây ngày nào cũng nhắc đến Giang cơ, vậy mà giờ người ở ngay bên cạnh rồi, y lại như bận rộn vô cùng, từ sau lần ăn bánh thạch hồi tháng Sáu rồi rời đi, đã một tháng trời không quay lại Vân Trang, không biết đi đâu mất.

Phùng Vận không rảnh để lo quá nhiều việc như vậy, bản thân nàng cũng rất bận.

Xưởng nông cụ đã đúc xong khuôn làm than tổ ong, con đường dẫn đến Vân Xuyên cũng cơ bản thông suốt, chờ sang lập thu, nàng sẽ tiến hành sản xuất lượng lớn than tổ ong, chuẩn bị cho mùa đông năm nay.

Cần phải kiếm cho thật khá một mẻ.

Hôm ấy, nàng vừa từ mỏ khoáng Tiểu Giới Khâu chở mấy xe thạch mặc trở về, định đưa vào xưởng nông cụ thử chế tạo mẫu than tổ ong. Xe hàng còn chưa kịp dỡ xuống đến trước cổng trang viện, thì từ trong thôn vọng ra một trận kêu kinh hãi.

“Trời ơi, cái gì vậy?”

“Châu chấu! Là châu chấu kìa!”

“Mau báo cho Lý chính nương tử, có châu chấu đến rồi!”

Loading...