Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 652
Cập nhật lúc: 2025-06-29 16:49:43
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đừng…” Giọng Phùng Vận run run, quả thật có chút sợ hắn rồi.
Mới về chưa được bao lâu, mà đã nhiều lần như thế, ai chịu nổi kiểu giày vò này chứ?
Bùi Quyết không lên tiếng, chỉ khẽ thở hổn hển vài hơi, lại càng hôn sâu hơn.
Phùng Vận mắt đều đã ươn ướt, như một con thú nhỏ giận dữ mà đ.ấ.m vào người hắn.
Bùi Quyết đến khi thỏa mãn, mới buông nàng ra.
Phùng Vận thở hổn hển, trừng mắt nhìn hắn, “Bùi cẩu, ngươi không biết lý lẽ gì cả…”
Khóe môi Bùi Quyết hơi cong lên, “Gọi một câu dễ nghe, ta liền tha cho nàng.”
“Phu quân…” Phùng Vận rất nhanh liền đầu hàng, hàm tình mặc ý cắn nhẹ tai hắn, “Cho ta nghỉ một lát, được không?”
Bùi Quyết không trả lời.
Chỉ khẽ nắm lấy tay nhỏ của nàng…
Phùng Vận cúi đầu, lập tức mặt đỏ bừng.
Nàng đâu phải thiếu nữ chưa hiểu chuyện, không cần nam nhân chỉ dạy cũng tự rõ.
Ánh mắt hai người chạm nhau, nàng lặng lẽ dựa sát vào, Bùi Quyết khẽ than một tiếng, nghiêng người ngậm lấy nàng.
Vuốt ve nhẹ nhàng, ân cần luyến ái, trong buổi trưa hè đầy tiếng ve kêu, giữa khung cảnh yên tĩnh, họ như một đôi phu thê bình thường, quấn quýt mặn nồng, ân ái vô ngần.
“Vận nương.”
“Ừm…”
“…”
“Muốn nói gì?”
“Không có.”
“Lần này đi Tây Kinh, Đại vương nhất định phải bảo trọng thân thể.”
“Ừ.”
Bùi Quyết nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của Phùng Vận, động tác càng lúc càng mềm nhẹ, mỗi lần như vậy đều khiến thân thể nàng run rẩy từng trận, nhưng hắn lại vẫn không nói một lời.
…
Bùi Quyết lên đường lúc chạng vạng.
Ăn vội bữa tối rồi lập tức chuẩn bị xuất phát.
Chọn giờ này lên đường, sẽ không nắng gắt như ban ngày, đến sáng hôm sau khi trời nóng lên, có thể tìm một quán trọ hoặc dịch quán mát mẻ để nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục đi.
Phùng Vận vẫn cảm thấy bọn họ quá cực khổ.
Nàng chuẩn bị trong hành trang của Bùi Quyết y phục, túi nước, còn có cả lương khô, trong đó có một túi thịt bò khô là món hắn thích nhất.
Hắn nói thịt bò chắc bụng, lại dễ mang theo, Phùng Vận bèn chuẩn bị nhiều thêm một chút.
Tiểu Mãn còn lén nhét một gói đồ ăn vào túi yên ngựa của Tả Trọng.
Nói là đưa cho Đại vương, nhưng Bùi Quyết một mình làm sao ăn hết nhiều vậy?
Phùng Vận nhìn thấy, trong lòng có phần cảm khái.
Tấm lòng của nha đầu này đều hiện rõ trên mặt, vậy mà Tả Trọng chẳng biết nghĩ thế nào, vẫn luôn không hề đáp lại.
Giờ bọn họ lại sắp đi, chẳng biết bao giờ mới gặp lại, tình cảm bị kéo dài bởi khoảng cách, dễ sinh biến chuyển, khó mà một lòng một dạ.
Về mặt tình cảm, nàng tự nhiên là kiểu người bi quan, dù ngoài miệng toàn nói lời tốt lành, nhưng cõi lòng hoang vu, là dấu ấn khắc sâu từ kiếp trước.
Không sửa được.
Nguyên Thượng Ất cũng đến tiễn Bùi Quyết.
Là do Lâm nữ sử chỉ dạy, bảo cậu nhất định phải c.ung kính hơn với Ung Hoài Vương, vì đó là cố mệnh đại thần của cậu.
Gần như là nói trắng ra rằng, giang sơn và tính mạng của cậu đều nằm trong tay người này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-652.html.]
Nguyên Thượng Ất vốn dĩ cũng muốn tới.
Tới đây có thể ở cạnh nương tử lâu thêm một chút.
Cậu rất ngoan ngoãn, liên tục thể hiện thiện ý với Bùi Quyết, chúc hắn lên đường bình an.
Bùi Quyết từ đầu đến c.uối đều giữ lễ của thần tử, cùng với một khoảng cách lạnh nhạt, có chừng mực rõ ràng…
Không ngờ trước khi đi, hắn như chợt nghĩ đến điều gì đó, liền từ túi hành trang mang theo lấy ra một chiếc chuông gió.
“Bệ hạ có thích cái này không?”
Nguyên Thượng Ất chưa từng thấy loại chuông gió như thế, theo phản xạ gật đầu, nhưng khi phát hiện Phùng Vận không lên tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
“Nương tử?”
Thao Dang
Phùng Vận mỉm cười, xoa đầu cậu, gương mặt chan chứa dịu dàng.
Ánh mắt Bùi Quyết dừng rất lâu nơi nụ cười mẫu tính của Phùng Vận, sau đó hắn khom người xuống, nhét chuông gió vào tay Nguyên Thượng Ất.
“Thần trở về vội vàng, chưa kịp chuẩn bị lễ vật cho Bệ hạ, chiếc chuông gió nhỏ này là do thần phụ ban tặng, thần đã giữ lại từ lâu, nay kính dâng để biểu lộ tấm lòng.”
Phùng Vận trong lòng bỗng dâng lên một tầng chua xót.
Nàng không ngờ chiếc chuông gió mang theo khi đến Tịnh Châu năm ấy, Bùi Quyết lại trân quý giữ gìn cho đến bây giờ…
Có lẽ đây chính là mối dây liên kết m.á.u mủ trong vô hình chăng?
Vật mà Khúc nhi thích nhất, phụ thân của nó cũng yêu thích.
Nếu Khúc nhi có linh thiêng nơi chín suối, biết phụ thân nó cũng có sở thích giống mình, hẳn sẽ vui lắm phải không?
“Nương tử, ta có thể nhận không?” Nguyên Thượng Ất ngẩng đầu hỏi Phùng Vận.
Phùng Vận cười, cong cong đôi mắt, “Tấm lòng của Ung Hoài Vương, đương nhiên phải nhận lấy.”
Nguyên Thượng Ất mừng rỡ như được ban ân.
Một vị Đại tướng quân lạnh lùng như vậy, lại tặng cậu một chiếc chuông gió đáng yêu thế này?
Vị tiểu Hoàng đế căng thẳng cả ngày, nhờ vậy mà thả lỏng hẳn ra, khuôn mặt lại trở về vẻ ngây thơ của một hài tử, hướng về phía Bùi Quyết cúi người hành lễ thật dài.
“Đa tạ Ung Hoài Vương, trẫm rất thích.”
Bùi Quyết cầm dây cương, hướng tiểu Hoàng đế hành lễ cáo biệt.
“Thần cáo từ.”
Hắn nhảy lên lưng ngựa, ngoái đầu nhìn Phùng Vận một cái, rồi quay ngựa lại, phi nhanh rời đi.
Tả Trọng cụp mắt, hướng mọi người ôm quyền hành lễ, nét mặt không chút biểu cảm, lập tức theo sau rời khỏi trang viện.
Tiếng vó ngựa chẳng mấy chốc đã khuất hẳn nơi đường làng Hoa Khê.
Tiểu Mãn đột nhiên đỏ hoe đôi mắt, ánh nhìn vẫn chưa thể thu lại được.
Phùng Vận nắm tay Nguyên Thượng Ất im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười.
“Về thôi, tối nay chúng ta làm bánh thạch cho A Nguyên ăn, được không?”
Nguyên Thượng Ất mừng rỡ không thôi.
Bùi Quyết rời đi, khiến cậu hoàn toàn thả lỏng.
“Được, A Nguyên muốn ăn bánh thạch.”
Tiểu Mãn thở dài, bỗng thốt lên một câu, “Đại tướng quân còn chưa kịp ăn bánh thạch, giá như sớm làm rồi để nguội thì tốt quá.”
Phùng Vận liếc nàng ta một cái, “Tả thị vệ cũng chưa kịp ăn.”
Tiểu Mãn nhận ra ý của Phùng Vận, mặt đỏ bừng lên, “Nương tử nói gì vậy chứ?”
Phùng Vận giả vờ kinh ngạc, “Chẳng lẽ Tả thị vệ đã ăn rồi? Ngươi lén cho hắn ăn à?”
Tiểu Mãn ngượng chín mặt, chỉ muốn chui xuống đất, “Không không, Tả ca cũng chưa ăn đâu. Nương tử cũng thật là, không biết giữ Đại vương lại một chút, đến đi cũng vội vàng thế, chắc vất vả lắm.”
Nha đầu này này, lại kéo sang nàng nữa.
Phùng Vận cười nói: “Đại vương làm việc có nguyên tắc của riêng mình, ngươi tưởng ta muốn giữ là giữ được chắc?”