Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 651

Cập nhật lúc: 2025-06-29 16:49:41
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiến thắng trở về, Ung Hoài Vương tay nắm quyền lớn, phong quang vô song, là nhân vật nói một không ai dám nói hai trong triều đình Tây Kinh, thậm chí còn hơn xưa.

Lúc này, hắn cần một hiền nội trợ, thay hắn lo liệu gia sự, sinh con dưỡng cái, quán xuyến việc vặt trong phủ, hiếu thuận với phụ thân tàn tật…

Hắn cần một Vương phi như vậy.

Nếu là kiếp trước, Phùng Vận ắt hẳn sẽ vui vẻ đáp ứng, theo hắn hồi kinh, bị giam trong đại trạch, hưởng vinh hoa phú quý do trượng phu mang lại, trong ánh mắt hâm mộ của vô số nữ nhân, dần dần đánh mất chính mình.

Nhưng hiện giờ nàng vô cùng tỉnh táo.

Chưa nói đến chuyện tình yêu của trượng phu liệu có thể bền lâu hay không…

Chỉ riêng việc nàng đã không thể sinh con cho Bùi Quyết, thì phủ Ung Hoài Vương cũng không phải là chốn nàng có thể nương thân.

Nữ tử không có con, là tội lớn.

Nhà thường dân còn như thế, huống hồ là Bùi gia?

Đương nhiên, đây là lựa chọn của nàng, chưa từng hối hận.

Là một người gọn gàng dứt khoát, muốn làm gì thì xắn tay áo lên mà làm, sống c.h.ế.t có số, không nợ không thiếu.

Nàng thích c.uộc sống như vậy, thích làm Lý chính nương tử của thôn Hoa Khê, Đại đương gia của điền trang Trường Môn, chứ không phải làm tân phụ trong khuê viện của phủ Ung Hoài Vương.

Nhưng Bùi Quyết là cố mệnh đại thần, không thể ở lại An Độ mãi, sớm muộn cũng phải hồi Tây Kinh sinh sống.

Cái gọi là “phu xướng phụ tùy”, ở thời thế này, sẽ không chấp nhận việc phu thê kẻ ở người đi. Dù cho Bùi Quyết không trách nàng, nàng cũng sẽ bị người đời dìm c.h.ế.t bằng nước bọt.

Phùng Vận lặng lẽ dựa vào Bùi Quyết, một chỗ mềm yếu trong lòng n.g.ự.c như đang ẩn ẩn đau nhức.

“Tướng quân…”

Nàng bình tĩnh nói: “Nếu có nữ tử nào thích hợp hơn ta để làm chủ mẫu Vương phủ, ngài có thể suy xét, dù là hòa ly hay hưu thê, ta cũng không trách ngài.”

Bùi Quyết nghiêng mắt nhìn nàng chăm chú, “Vậy còn nàng thì sao?”

Phùng Vận khẽ cười, “Vậy thì không làm được cẩu nam nữ nữa rồi.”

Bùi Quyết nhìn ra xa qua rèm xe, dãy núi Giới Khâu trập trùng liên miên, cỏ xanh lúa mượt, một mảnh sinh cơ bừng bừng.

Hắn nói: “Vậy là tốt rồi, thế cũng tốt.”

360- Hàm tình mặc mặc.

Bùi Quyết vẫn đi gặp tiểu Hoàng đế, ở khúc bờ đê Hoa Khê.

Nơi đó có một phiến đá xanh lớn bằng phẳng, lâu ngày bị nước suối quanh khúc cong rửa trôi, mặt đá trơn nhẵn khác thường. Bình thường, Nguyên Thượng Ất rất thích ngồi ở đó, lặng lẽ nghe Phùng Vận kể chuyện.

Phùng Vận chọn nơi này, là mong cậu có thể thoải mái đôi chút.

Nhưng, khi người đối diện đổi thành vị Đại tướng quân trong truyền thuyết ăn sống nuốt tươi, Bùi Quyết, Nguyên Thượng Ất vẫn rất khó để thả lỏng.

Cậu còn nhỏ, không hiểu vì sao.

Chỉ cảm thấy có một luồng áp lực vô hình tỏa ra từ thân thể cao lớn kia, Bùi Quyết không ép cậu hồi kinh, thậm chí sau khi nghe cậu nói không muốn trở về, còn khẽ thở phào một tiếng.

Hắn còn nói, “Thần hiểu rồi.”

Nhưng Nguyên Thượng Ất vẫn sợ hắn.

Nỗi sợ tự nhiên.

Mẫu hậu nói, khi cậu còn bé, mỗi lần thấy phụ hoàng cũng như vậy, phụ hoàng dịu dàng nói chuyện với cậu, mà cậu lại sợ đến khóc òa lên, khiến phụ hoàng không thích cậu.

Nhưng Nguyên Thượng Ất hoàn toàn không nhớ gì về phụ hoàng của mình.

Hài nhi còn trong tã lót, chẳng phải đều hay khóc sao?

Vì những lời của mẫu hậu, từ nhỏ, cậu đã là một hài tử đặc biệt nhát gan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-651.html.]

May mà Ung Hoài Vương không ở lại quá lâu.

Hắn hướng Nguyên Thượng Ất hành lễ một cái, rời khỏi phiến đá xanh, đi vào trong điền trang.

Phùng Vận dắt Nguyên Thượng Ất xuống dưới.

Chỉ khi nắm lấy tay nương tử, Nguyên Thượng Ất mới thả lỏng được một chút.

“Nhưng nương tử, người có sợ Ung Hoài Vương không?”

Phùng Vận bật cười, trên mặt là ánh sáng dịu dàng như nắng ấm.

“Không sợ. Hắn sẽ đối xử rất tốt với Bệ hạ.”

Nguyên Thượng Ất mím môi.

Chỉ có nương tử mới nói, Ung Hoài Vương sẽ đối xử tốt với cậu.

Những người khác, đều không nói như vậy.

Nguyên Thượng Ất bỗng thấy buồn bã, nương tử là thê tử của hắn, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ có hài tử của riêng mình, nương tử sẽ yêu thương hài tử đó giống như yêu thương cậu, về sau, cậu sẽ không còn nhận được tình thương ấy nữa.

Phùng Vận thấy tiểu hài tử u sầu lo nghĩ, không rõ trong đầu cậu đang suy nghĩ điều gì, bèn mỉm cười dịu dàng, “Bệ hạ, thật sự không muốn hồi kinh sao?”

Nguyên Thượng Ất trầm mặc một chút: “Ta muốn ở đây.”

Giọng Phùng Vận ôn hòa, “Ở đây đọc sách thì được, nhưng đến một ngày, vẫn phải trở về thôi.”

Nguyên Thượng Ất: “Tại sao?”

Phùng Vận: “Vì ngài là Hoàng đế mà, bách tính thiên hạ đều trông cậy vào ngài.”

Nguyên Thượng Ất: “Vậy tại sao ta không thể làm Hoàng đế ở đây?”

Phùng Vận cúi đầu nhìn cậu.

Nguyên Thượng Ất nghiêng đầu, “Không được sao?”

Được thì tất nhiên là được, làm Hoàng đế, ở đâu cũng là làm Hoàng đế.

Giống như nàng có thể đưa Hoàng đế đến tận thôn Hoa Khê, trước mặt quyền lực tuyệt đối, mọi quy củ đều có thể bị phá vỡ.

Chỉ là, chẳng ai làm như thế cả.

Hoàng đế còn quá nhỏ, những lời viển vông như vậy, cũng không ai chịu nghe theo.

Phùng Vận khẽ cong môi, vì tấm lòng trẻ thơ ấy mà không phủ nhận hay phản bác, ngược lại cong mắt mỉm cười đáp, “Chờ A Nguyên lớn lên. Đến lúc đó, con muốn làm Hoàng đế ở đâu cũng được.”

Khuôn mặt trắng bệch của Nguyên Thượng Ất thoáng hiện chút sắc m.á.u.

Cậu bắt đầu mong chờ được trưởng thành.

Buổi chiều thời tiết oi bức, hai người không ra ngoài, Phùng Vận đích thân vào bếp điều chế nước ô mai, lại dùng lá sen làm dược liệu, nấu không ít canh giải nhiệt, bảo Tiểu Mãn đựng vào túi nước, mang cho Bùi Quyết và Tả Trọng uống trên đường.

Phùng Vận bưng chén nước ô mai bước vào, Bùi Quyết đang đọc sách.

Là mấy quyển nàng đã đọc qua, bày trên án thư, toàn là về chế tác than tổ ong, nàng còn vẽ vài bản vẽ, trải ra ở đó.

Bùi Quyết ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, buông bản vẽ xuống, trong ánh mắt rạng rỡ tươi cười của nương tử, uống một ngụm.

Thao Dang

Vị chua ngọt lan nơi đầu lưỡi, vô cùng mát mẻ giải nhiệt.

“Ngon không?” Phùng Vận mong chờ hỏi.

“Ừ.” Bùi Quyết kéo nàng qua, ngồi lên đùi mình, cúi đầu liền hôn nàng, “Nếm thử đi.”

Phùng Vận khẽ rên một tiếng, cả người ngã vào lồng n.g.ự.c cứng rắn như sắt của Bùi Quyết, giữa mùa hè nóng hừng hực mồ hôi đầm đìa, như nhào vào một lò lửa.

“Vận nương…” Nếm lấy hương thơm trong miệng nàng, đầu óc Bùi Quyết không ngừng hiện lên những cảnh triền miên đắm say, tình khó kiềm chế, liền quấn lấy đầu lưỡi nhỏ xinh mà hôn sâu, khát cầu đến cực điểm.

Loading...