Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 650
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:49
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lúc trước ta để ngươi làm phó tướng quân Bắc Ung, thật ra chỉ có một lý do."
Ôn Hành Tố cười nói,
“Là vì Yêu Yêu.”
Dù cục diện có thay đổi ra sao, Ôn Hành Tố cũng sẽ không vì triều đình Đại Tấn kiềm chế mà bất lợi với Phùng Vận, càng sẽ không vì Đại Tấn mà phản bội Bùi Quyết.
Sau bài học m.á.u xương từ những kẻ như Đặng Quang và Hàn Tự, Bùi Quyết càng cẩn trọng khi dùng người.
Đó là điều Bùi Quyết đã cân nhắc, cũng là lý do khi ấy Ôn Hành Tố nguyện ý nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này, gánh vác xiềng xích trùng trùng, mặc người nước Tề nhục mạ, vẫn một lời không nói.
Hai người đối diện nhau.
Tất cả đều nằm trong ánh mắt, không cần lời thừa.
Phùng Vận chờ mãi không thấy Bùi Quyết lên xe, vén rèm nhìn ra ngoài.
“Các huynh nói chuyện gì mà lâu vậy? Ngoài này nắng quá, mau lên xe đi?”
Bùi Quyết khẽ gật đầu với Ôn Hành Tố.
“Cáo từ.”
Ôn Hành Tố mỉm cười hành lễ, “Đi thong thả.”
Phùng Vận lại nói:
“Đại huynh, khi nào về nhà ăn cơm vậy? Gần có chút xíu mà cũng không về, muội sắp giận huynh rồi đó.”
Nét mặt nàng rạng rỡ.
Biểu cảm ấy, là thứ hoàn toàn không có khi đối diện với Bùi Quyết.
Bùi Quyết im lặng bước lên xe, không nói một lời.
Ánh mắt Ôn Hành Tố lướt qua, dịu giọng đáp:
“Được, mấy hôm nữa rảnh, ta sẽ ghé qua.”
Phùng Vận lúc này mới vẫy vẫy tay với hắn:
“Huynh mau quay vào đi, nắng lắm nắng lắm.”
Chiếc xe ngựa từ từ rời đi.
Ôn Hành Tố đứng dưới cái nắng như thiêu, một lúc lâu mới xoay người quay vào.
…
Hà Khiết đang đợi Bùi Quyết trong Ngọc Đường Xuân.
Văn Huệ đã cho người sớm quét dọn một gian thanh nhã, còn chuẩn bị trà thơm, trái cây, điểm tâm, chờ khách quý an tọa, nàng ta mới lui xuống.
Lúc đi ngang hành lang, gặp Hà Truyền Đống, hai người chỉ lướt qua nhau, chẳng nói lời nào.
Thao Dang
Phùng Vận nhìn thấy hết, chỉ mỉm cười bước vào trong.
Nàng cùng Bùi Quyết dùng bữa trưa tại Ngọc Đường Xuân.
Phụ tử Hà Khiết cùng dùng.
Năm xưa hai người từng theo Bùi Quyết chinh chiến khắp nơi, đều là người mình, nên trên bàn tiệc cũng bớt đi nhiều lễ nghi khách sáo.
Nhắc đến việc tiểu Hoàng đế đến Hoa Khê dưỡng bệnh, Hà Khiết còn đùa vui một câu:
“Chỉ tiếc Vương phi là thân nữ nhi. Nếu là nam tử, e rằng thiên hạ này chẳng ai sánh bằng rồi.”
Lời khen như vậy, Phùng Vận không dám nhận.
Nhất là trước mặt Bùi Quyết, nàng sợ hắn sinh lòng nghi kỵ, nên cực kỳ khiêm tốn.
“Không phải còn có Đại vương đứng sau chống lưng, lại thêm Thứ sử quân dốc sức ủng hộ? Bằng không, thân là nữ nhi, ta đâu có gan làm mấy chuyện dọa người đến vậy?”
Hà Khiết vuốt râu, mỉm cười nhàn nhạt.
“Lúc đó hạ quan cũng cảm thấy Vương phi thật là to gan, nhưng hiểm có hiểm, chiêu này lại vô cùng hiệu quả. Một nước cờ đi xuống, triều đình Tây Kinh từ Trưởng công chúa đến trăm quan tông thân, đều bị kẹt ở cổ, chẳng còn gì để nói.”
Bùi Quyết không nói gì, chỉ lặng lẽ dùng cơm.
Hà Khiết liếc nhìn hắn, chợt hỏi:
“Nghe nói long thể của Thánh thượng đã khang phục, sắp tới có đưa người về Tây Kinh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-650.html.]
Bùi Quyết ngừng lại một chút.
Ban đầu, hắn vốn định đưa Nguyên Thượng Ất hồi kinh.
Thế nhưng khi đến thôn Hoa Khê, nhìn thấy tất cả nơi này, lại nghe Phùng Vận kể về chuyện giữa nàng và Nguyên Thượng Ất, hắn đột nhiên lại thay đổi chủ ý.
“Đợi ta hỏi thử ý của Bệ hạ đã.”
Hà Khiết nheo mắt, nhìn qua thần sắc của hai người, rồi cười xòa làm lành:
“Đúng vậy, đúng vậy, làm thần tử, tất nhiên phải lấy ý chí của quân vương làm trọng.”
Phùng Vận khẽ cong môi, nghiêng người gắp món ăn cho Bùi Quyết.
“Cá quế sốt chua ngọt của Ngọc Đường Xuân, món mới đó, Đại vương nếm thử xem.”
Sau mấy tháng rời xa rồi quay về An Độ, Bùi Quyết nhận ra sự thay đổi rõ rệt.
Xe ngựa tấp nập, cửa hiệu san sát, đã có vài phần dáng dấp kinh thành lớn.
Hắn khen Hà Khiết,
“Hà quân có tài trị lý.”
Hà Khiết liên tục xua tay khiêm nhường, chắp tay nói:
“Thật ra An Độ có được ngày hôm nay, đều nhờ vào Vương phi cả.”
Lại vòng về nàng nữa rồi.
Phùng Vận khẽ giật mí mắt, nhận ra ánh nhìn của Bùi Quyết, bất đắc dĩ mỉm cười:
“Thứ sử quân đừng khen nữa, khen thêm vài câu nữa, e là phu quân của ta sẽ nhốt ta vào khuê phòng, không cho ta ló mặt ra ngoài mất.”
Tâm tư của Hà Khiết, dĩ nhiên không giống phu thê họ.
Ông ta đâu hay biết giữa hai người còn có tiền duyên hậu kiếp, ân oán dây dưa, từng câu từng lời, đều là lời thật lòng.
“An Độ có được như nay, một là nhờ Vương phi năm xưa đề xuất chính sách, đăng ký hộ tịch cho dân lưu vong, chia đất, miễn thuế cho thương nhân, những chính lệnh trong thời chiến ấy đã giúp An Độ nghỉ ngơi dưỡng sức, phục hồi dân sinh. Hai là nhờ đại quân Bắc Ung đóng quân tại đây, An Độ không có chiến sự, ổn định an toàn, thu hút không ít thế gia vọng tộc nương nhờ, mang đến của cải dồi dào. Ba là, Bệ hạ thân chinh đến An Độ dưỡng bệnh, nơi ngay cả Hoàng đế cũng đến, tự nhiên càng thêm hấp dẫn người ta kéo đến…”
Ông ta vừa nói vừa cười to.
“Không giấu gì Đại vương, hạ quan năm xưa để mưu cầu an thân, có mua ít ruộng vườn, mấy gian nhà, giờ thì trúng mánh rồi. Đất ở An Độ giờ đắt như vàng!”
Hồi đó mua vào, giá rẻ như rau cải trắng.
Bây giờ, lại là giá vàng thật rồi.
Hà Khiết cười đến không khép nổi miệng, không ngừng cảm ơn hai phu thê họ.
Mà hai người lại đều trầm mặc.
Lúc sắp đi, Phùng Vận mới mỉm cười, thăm dò ý của Hà Khiết:
“Hôm nọ th.i.ế.p có đùa với lệnh lang, muốn làm bà mai một phen, không biết Thứ sử quân có chịu nể mặt không?”
Hà Khiết nghe vậy thì hiểu rõ.
Nhi tử mình ngày nào cũng chạy đến Ngọc Đường Xuân, ông ta còn không rõ là vì cớ gì sao?
Hà Khiết chắp tay, “Vinh hạnh vô cùng, vinh hạnh vô cùng.”
“Vậy thì cứ quyết thế đi, mấy hôm nữa th.i.ế.p sẽ đến bàn bạc.”
“Nhất định, nhất định rồi.”
Hà Khiết đích thân tiễn hai phu thê đến tận xe ngựa.
Phùng Vận khẽ mỉm cười với Văn Huệ, bước lên bệ, vào xe.
Trên đường trở về, Bùi Quyết lại hỏi nàng:
“Thật sự không theo ta về Tây Kinh?”
Phùng Vận chau mày rất lâu, rồi nắm lấy tay hắn.
“Ngài hiểu tâm ý ta.”
Bùi Quyết thở dài một tiếng, “Tùy nàng vậy.”
“Xin lỗi.”
Phùng Vận xích lại gần, dựa đầu lên vai hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang.