Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 649

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:46
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Quyết khẽ phủi áo bào, đưa mắt nhìn ra cánh đồng xanh rì kia, hồi lâu vẫn không nói một lời.

Thời tiết lúc này, gió thổi qua cũng mang theo hơi nóng, trong xe ngựa càng thêm oi bức.

Phùng Vận dứt khoát vén rèm lên.

“Đợi sau khi lấy được thạch mặc, ta sẽ làm thành than tổ ong, mùa đông năm nay sẽ không còn nhiều người c.h.ế.t rét nữa. Than tổ ong tiến cống triều đình, cũng coi như lập được công lớn một việc, đến lúc đó, hãy để ghi vào công lao của tướng quân.”

Bùi Quyết nghiêng đầu nhìn sang.

Trong khuôn mặt làm người vui lòng ấy, hắn từ từ ôm lấy eo nàng.

“Phu thê không nghi kỵ. Ta trước sau đều một lòng với nàng.”

Phùng Vận nhìn sắc mặt hắn, lặng lẽ ôm lại một cái, “Lần sau ta biết rồi.”

Thời tiết nóng nực, không thích hợp để ôm ấp.

Nàng chỉ dựa một lát rồi lại ngồi thẳng dậy, nửa cười nửa hỏi:

“Tướng quân cứ vậy mà quay về An Độ, bên Trưởng công chúa, có cần phái người đưa tin không?”

Bùi Quyết điềm nhiên nói:

“Không cần truyền tin, bà ấy sẽ biết.”

Phùng Vận âm thầm nghĩ ngợi một chút.

“Đại vương nói vậy, là ý chỉ Trưởng công chúa có tai mắt ở trang của ta?”

Bùi Quyết gật đầu:

“Nàng không còn là Thập Nhị nương của phủ Quận thủ nữa. Vận nương, nàng là thê tử của ta.”

Phùng Vận của trước kia, nhiều lắm cũng chỉ bị người ta đàm tiếu đôi câu, nhưng Ung Hoài Vương phi bây giờ, nhất cử nhất động đều bị người ta dõi theo.

Huống hồ không chỉ Trưởng công chúa, còn có biết bao kẻ mang tâm tư, chẳng ai không muốn theo dõi nàng.

“Trường Môn…”

Bùi Quyết ngập ngừng một chút, thản nhiên hỏi:

“Vận nương muốn mang nơi ấy đi về phương nào?”

Phùng Vận hơi ngẩn người.

Qua lớp áo mỏng mùa hạ, nàng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim và hơi thở của Bùi Quyết, cánh tay rắn rỏi của hắn chỉ cần hơi dùng sức một chút là đã in hằn vào da thịt nàng.

Hai người gần gũi đến thế.

Muốn giấu điều gì, cũng chẳng dễ dàng.

Nàng bật cười:

“Tướng quân hỏi vậy, thật làm người sợ đó.”

Cách nói của Bùi Quyết, thực ra chẳng khác gì lời Hà Khiết từng nói.

Hà Khiết từng khéo léo nhắc nàng, rằng đám bộ khúc phát triển quá nhanh, sẽ dẫn tới phiền toái không đáng có. Bùi Quyết tuy không nói rõ như vậy, nhưng trong lời lẽ cũng toát lên sự không đồng tình với việc nàng làm.

Một nữ tử đã xuất giá, có phu quân che chở, sao còn phải nhọc lòng dốc sức xây dựng thế lực riêng?

Hà Khiết không thể hiểu được điều đó.

Nàng đoán, Bùi Quyết cũng vậy.

Nhưng nàng lại thích cách nói của Bùi Quyết, không trực tiếp phản đối, cũng không để lộ vẻ cảnh cáo, chỉ là hỏi nàng, muốn làm gì...

“Ta muốn có năng lực tự bảo vệ mình.” Nàng đáp.

Ánh mắt nhìn thẳng về phía Bùi Quyết, không chút né tránh, chầm chậm kéo ra chiếc dây tơ hồng đeo nơi cổ, lấy xuống cái binh phù hình trăng khuyết, đặt vào tay Bùi Quyết.

“Giống như lần này, ngài không có ở đây, ta rất sợ.”

Phùng Vận trước kia, sẽ vòng vo nói đủ mọi đạo lý, để giãi bày quan điểm với Bùi Quyết, thuyết phục hắn.

Nhưng lần này, chỉ có sáu chữ đơn giản:

"Ngài không ở đây, ta sợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-649.html.]

Như một chùy nặng nện mạnh xuống tim Bùi Quyết.

Hắn cúi đầu nhìn lướt qua nguyệt phù, nhặt lên, lại treo lại lên cổ Phùng Vận.

“Ta không ở đây, còn có quân Bắc Ung, sợ cái gì?”

Phùng Vận mỉm cười khẽ, biết hắn đã chấp thuận sự tồn tại và việc mở rộng nhân số của bộ khúc Mai Lệnh.

Chỉ cần hắn đồng ý, cánh cửa vướng bận trong lòng nàng xem như đã vượt qua.

Người ngoài có nói ba điều bốn chuyện gì nữa, cũng không nằm trong phạm trù nàng cần cân nhắc.

“Đa tạ Đại vương.”

Nàng nhét nguyệt phù trở lại, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay hắn, vẻ mặt hết sức vui mừng.

“Ta sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Hai người cùng đến đại doanh núi Giới Khâu.

Ôn Hành Tố đến từ hôm kia, vừa hay đang ở trong doanh, bất ngờ hay tin Bùi Quyết giá lâm, cũng có chút kinh ngạc.

Hắn không hỏi nhiều, tiến lên thi lễ theo phép thuộc hạ.

“Không hay biết Đại tướng quân trở về doanh, mạt tướng chưa kịp nghênh đón từ xa, thất lễ rồi.”

Hắn là người rất coi trọng lễ nghi.

Bùi Quyết hoàn lễ, “Tướng quân vất vả rồi.”

Ôn Hành Tố mỉm cười cho qua, mời vào trướng, “Đại tướng quân, mời.”

Trong doanh trại Bắc Ung khi không có mặt Bùi Quyết, một vị tướng đến từ nước Tề muốn khiến các tướng quân khác phục tùng, vốn dĩ đã là chuyện không dễ dàng.

Thật ra khi trước Bùi Quyết giao trọng trách này cho Ôn Hành Tố, không phải là không có do dự.

Nhưng c.uối cùng vẫn làm như vậy.

Hắn không giải thích với bất kỳ ai vì sao.

Khi đó trong doanh còn dậy lên một phen sóng gió không nhỏ.

Thao Dang

Luận tài cán, Ôn Hành Tố có danh là tướng tài, nhưng quân Bắc Ung có thể hùng mạnh như ngày nay, dưới trướng Bùi Quyết người có tài cầm quân tuyệt đối không chỉ một hai người.

Luận thân sơ, Ôn Hành Tố dù sao cũng là hàng tướng, thời gian theo Bùi Quyết còn kém xa những người khác. Trừ mối quan hệ bên phía Phùng Vận, thì có thể nói chẳng thân cận gì với Bùi Quyết cả.

Khi đó, Thạch Ẩn đã tìm đến Bùi Quyết, nói có rất nhiều huynh đệ không phục...

Bùi Quyết chỉ nói một câu:

“Không phục, thì đánh.”

Hắn không cố giữ công bằng, lại đi nâng đỡ huynh trưởng của thê tử, gánh lấy rủi ro cực lớn, nhưng sự thật chứng minh, ánh mắt của hắn không hề sai.

Ôn Hành Tố và Bùi Quyết cầm quân, cách thức hoàn toàn khác nhau.

Bùi Quyết là lập uy thi ân, Ôn Hành Tố là lấy nhân đức mà gây dựng tín nhiệm.

Ôn Hành Tố có học thức, có năng lực, là một quân tử nho nhã. Loại người này trong quân đội Bắc Ung vốn toàn kẻ thô lỗ vũ phu, quả thật là hiếm có.

Mới đầu ai nấy đều không xem trọng hắn, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Ôn Hành Tố đã hòa nhập suôn sẻ vào đội ngũ quân Bắc Ung, đến cả Thạch Ẩn, người từng không phục hắn nhất, giờ cũng đã xưng huynh gọi đệ.

Có lần uống rượu, Thạch Ẩn nói thẳng với Ôn Hành Tố:

Khi trước hắn ta hiểu lầm Đại tướng quân.

Tưởng rằng Đại tướng quân là người mềm tai, nghe lời Vương phi bên gối. Ai ngờ, đó gọi là nhìn xa trông rộng.

Nếu không phải là Ôn Hành Tố, đổi lại là bọn họ, chắc chắn sẽ có người không phục, huynh đệ nội bộ đánh nhau trước, không chừng quân Bắc Ung đã tan tác như cát bụi.

Quả nhiên, Bùi Quyết vừa vào doanh,

Thạch Ẩn, Du Trung cùng những người khác đều tới bái kiến.

Sau đôi lời thăm hỏi, Thạch Ẩn bước lên trước, cúi đầu nói lời xin lỗi về sự hiểu lầm khi trước.

Bùi Quyết không nói gì cả.

Nhưng khi rời doanh, hắn lại nói với Ôn Hành Tố...

Loading...