Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 648

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:44
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Vận đoán được nỗi lo trong lòng hắn, khẽ “ừ” một tiếng, nhưng nàng thật sự cũng chẳng còn sức đâu mà để ý nữa.

Trong căn phòng tràn ngập ý xuân, y phục đã sớm rơi vãi tứ tung. Người nam nhân vừa cất lời, thân hình đã như rồng lớn tìm suối, nhẹ nhàng nghiền ép…

“Chậm một chút… chậm chút thôi…”

Nàng mềm nhũn cả người, gần như không thở nổi.

Lần nào cũng vậy, đều khó khăn khổ sở như thế, hắn nào dám liều lĩnh xông thẳng? Liền lập tức dừng lại, khẽ thở dài một tiếng, thong thả nếm thử rồi mới chậm rãi tiến vào.

“Ưm.”

Phùng Vận khe khẽ rên, thân thể như bị sâu cắn, ngứa ngáy khó chịu.

Hắn luôn có cách khiến nàng mê đắm, đến mức quên hết cả mọi thứ…

“Vận nương…”

Thật ra, hắn cũng đang khổ sở.

Một tuyệt sắc yêu cơ thế này, mềm mại quyến rũ bám lấy, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhớ đến đời trước, hai người c.uồng hoan không giữ gìn gì, là cảm giác vui sướng như lên đến trời cao. Chỉ cần nghĩ tới là m.á.u huyết hắn liền sôi trào, lý trí hoàn toàn mất kiểm soát.

Nhưng bây giờ, hắn buộc phải kìm nén.

Sợ làm nàng đau, sợ tổn thương nàng.

Lần nào cũng chỉ “thu binh khi chưa tận lực”, chưa từng thực sự tiến vào cõi cực lạc thiên đường kia…

“Tướng quân… Tướng quân…”

Nàng lại bắt đầu yếu ớt làm nũng, bị hành vài lượt như thế quả thực chịu không nổi.

Nàng cào lên lưng hắn:

“Mau đi, ngài mau đi đi…”

Lúc thì đòi nhanh, lúc thì đòi chậm.

Bùi Quyết cúi đầu, nhẹ nhàng cọ sát bên tai nàng, chậm rãi đưa tay lần xuống nơi hai người kết hợp, từ tốn xoa dịu, trầm giọng khẽ nói:

“Xem đi, hợp nhau đến thế…”

Phùng Vận nào còn mặt mũi mà nhìn?

Nàng ngửa cổ, gần như bị hắn bức đến phát điên.

“Giải dược.”

Ánh mắt nàng long lanh, ôm lấy eo hắn khẽ siết,

“Cho ta thuốc…”

Bùi Quyết không kìm được bật ra tiếng rên trầm đục.

Thần hồn hắn sắp bị nữ nhân này rút cạn.

Chỉ hận không thể tan thành tro bụi trên thân thể nàng.

Hắn ôm lấy cơ thể đẫm mồ hôi của Phùng Vận, mạnh mẽ ra vào mấy chục lượt, khiến trong đầu nàng chỉ còn lại ánh pháo hoa rực rỡ lộng lẫy.

“Cố chịu.”

Thân thể thanh xuân tràn đầy sinh lực, nóng bỏng như sói như hổ, ham muốn đến mức không thể tiêu tan, ngọn lửa vừa châm đã bùng lên dữ dội, hắn chẳng do dự mà xông trận càn quét, tựa như ra chiến trường dốc hết sức lực, vừa thưởng thức khoái lạc nàng đem đến, lại vừa đẩy nàng lên đỉnh sóng trào dâng, mãi không dứt…

Nguyên Thượng Ất gặp được Phùng Vận, là nửa canh giờ sau.

Cậu vốn đã chuẩn bị rời thư phòng, quay về Dưỡng Tâm Trai, thì vừa hay thấy Phùng Vận vội vã chạy đến.

Thấy tiểu Hoàng đế, Phùng Vận hơi áy náy trên mặt.

“Ta ngủ quên mất, Bệ hạ thứ lỗi.”

Nguyên Thượng Ất ánh mắt dịu dàng:

“Nương tử ngủ ngon chứ?”

Phùng Vận bất giác thấy nóng mặt, khẽ đáp “ừm” một tiếng,

“Không biết Bệ hạ tới, bằng không ta đã dậy sớm hơn…”

Nguyên Thượng Ất nhíu mày:

“Nương tử thường ngày đâu có gọi ta là Bệ hạ. Ở đây không có người ngoài.”

Điều cậu thích là sự thân thiết giữa cậu và Phùng Vận.

Không phải là Vương phi và Thiên Thọ Hoàng đế, mà là nương tử và A Nguyên.

Phùng Vận bật cười, đưa tay xoa mạnh đầu cậu một cái.

“Được rồi. A Nguyên mau về đọc sách đi, lát nữa ta sẽ tìm con, mang theo đồ ngon.”

Nguyên Thượng Ất lúc này mới vui vẻ trở lại.

“Nhất ngôn cửu đỉnh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-648.html.]

“Nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Móc ngoéo!”

Tiểu Hoàng đế đưa ngón tay ra, ngửa cổ nhìn nàng.

Đây là Phùng Vận dạy cậu.

Phùng Vận ngẩn ra một thoáng, rồi mỉm cười, móc tay với cậu.

Nguyên Thượng Ất được Đổng Bách cùng hai thị vệ đưa về Dưỡng Tâm Trai, Phùng Vận nhìn quyển sách cậu để lại trên bàn gỗ, đều là nàng lựa cho tiểu Hoàng đế đọc.

Thật là một hài tử ngoan.

Khi Phùng Vận quay lại phòng, Bùi Quyết đã thức, đang mặc y phục. Hắn không gọi người hầu vào, tự mình tìm một bộ áo cũ từng mặc trước kia trong phòng, sắc mặt so với khi nãy đã ôn hòa hơn rất nhiều.

Ở đây, hắn chẳng có đồ vật cá nhân nào.

Nhưng Phùng Vận đã giặt sạch quần áo của hắn, xếp gọn gàng cất kỹ.

Đó chính là đãi ngộ dành cho nam chủ nhân rồi.

“Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Bùi Quyết vốn không thích nha hoàn hầu hạ gần người, Phùng Vận bước đến, tự nhiên giúp hắn chỉnh lại cổ áo.

“Không phải nói sẽ đi trễ một chút sao?”

Bùi Quyết khẽ “ừ”, kéo cả người nàng ôm vào lòng, cúi đầu nói:

“Lát nữa còn phải tới đại doanh, cũng phải gặp Hà Khiết.”

Phùng Vận khẽ “ồ” một tiếng, không nói thêm gì.

Hắn nói:

“Nàng cùng ta đi.”

Phùng Vận giật mình, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

Suy nghĩ một lát, nàng mới nở nụ cười dịu dàng:

“Thần th.i.ế.p tuân lệnh.”

359- Phu thê không nghi kỵ.

Bùi Quyết ngồi xe ngựa của Phùng Vận ra khỏi trang, không khiến quá nhiều người chú ý.

Trên đường làng, Phùng Vận cố ý vén rèm xe, để hắn nhìn cảnh sinh hoạt trong thôn.

“Có phải đã khác hẳn với lần trước tướng quân đến không?”

Bùi Quyết khẽ đáp:

“Vận nương cai quản rất giỏi.”

Phùng Vận bật cười:

“Nông phu tới mùa là biết gieo trồng gì, không cần ta quản lý gì đâu.”

Đúng là khiêm tốn.

Thao Dang

Bùi Quyết liếc nhìn nàng một cái.

Một lúc sau, nhàn nhạt hỏi:

“Nàng vẫn còn làm ăn chung với Thuần Vu Diễm?”

Hắn không phải người hay nói chuyện thừa.

Trong lòng Phùng Vận hơi động, mỉm cười nói:

“Đại vương quả là tai thính mắt tỏ, ở nơi xa vạn dặm mà chuyện An Độ cũng rõ như lòng bàn tay.”

Nói đến đây, nàng hơi khựng lại, rồi nhanh chóng chủ động giải thích:

“Mỏ thạch mặc ở Tiểu Giới Khâu, vốn là chuyện đã định từ trước khi Đại Tấn phân liệt. Khi đó, ta sợ khiến tướng quân vướng vào thị phi, bị người dèm pha, nên mới lôi Thuần Vu Diễm vào cùng góp vốn. Có y đứng ra, triều đình có gì dị nghị cũng chẳng thể nói vào đầu tướng quân được.”

“Vận nương.”

Bùi Quyết quay đầu, cụp mắt nhìn nàng, một lúc sau mới thấp giọng nói:

“Ta không sợ dị nghị.”

Khoác trên người áo vải xanh của Ung Hoài Vương, phong thái tuấn nhã, dáng vẻ anh tuấn hiên ngang, cứ như một lang quân danh môn thế gia. Không mặc giáp bạc, khó lòng liên tưởng được hắn là vị đại tướng quân sát phạt quyết đoán nơi sa trường.

Chỉ là, không thể nhìn vào đôi mắt kia.

Lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người khác sinh ra kính sợ.

“Trên đời này, có việc gì mà ta không thay nàng chống đỡ được?”

Câu nói này, ẩn chứa nhiều ý tứ.

Phùng Vận trầm ngâm một lát, mím môi.

“Là ta suy nghĩ không chu đáo, nhưng cũng vì muốn nghĩ cho tướng quân thôi.”

Loading...