Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 647
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:42
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bùi cẩu!”
Phùng Vận nghiến răng.
Cả người đau nhức khiến nàng buột miệng buông lời, tay bấu lấy sau cổ hắn, dùng sức kéo xuống.
“Ngài định hành hạ c.h.ế.t ta sao?”
Lời mang theo oán trách, nhưng rơi vào tai người nam nhân lại hóa thành tiếng làm nũng ngọt ngào.
Trong lòng hắn là nữ lang mềm mại thơm ngát, người hắn ngày đêm mong nhớ mấy tháng trời, nay mất rồi lại được, Bùi Quyết cổ họng khô khốc, bụng dưới nóng hừng hực, như bị ngọn lửa thiêu đốt khiến hắn khát đến phát điên.
“Cho nàng giải dược.”
Phùng Vận vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt liền đỏ bừng.
Ngay lần đầu, nàng thật sự đã mệt muốn c.h.ế.t.
Ban ngày đã trèo đèo lội suối trên núi mỏ cả ngày, cơ thể đã mỏi rã rời, làm sao chịu nổi những va chạm kịch liệt như vậy?
Thế nhưng Bùi Quyết một đường ngày đêm không nghỉ gấp rút quay về, một lần sao mà đủ?
Vừa nếm được hương vị, liền không thể kìm chế, nắm c.h.ặ.t cổ tay nàng, nhìn nàng chằm chằm, ép nàng uống không biết bao nhiêu “giải dược”, suýt khiến nàng nghẹt thở…
Cơ thể phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc, vừa nghe đến lời ấy, Phùng Vận gần như theo phản xạ rùng mình một cái, muốn né tránh.
Bùi Quyết hình như khẽ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng.
“Ta nói… là bôi thuốc cho nàng…”
Phùng Vận thấy vẻ trêu ghẹo trong mắt hắn, chỉ cảm thấy tên Bùi cẩu này lại càng đáng ghét hơn.
Hắn hỏi:
“Châu Mị Ngọc Hộ còn không? Có cần bảo Phù Dương Cửu điều chế thêm không?”
Phùng Vận hỏi lại:
“Ngài không phải sắp về Tây Kinh rồi sao?”
Ý là: dù sao ngươi cũng sắp đi, dùng được mấy lần đâu, khỏi cần phiền phức.
Bùi Quyết nhàn nhạt liếc nàng một cái.
“Ta phải đi, nàng có vẻ vui lắm?”
Phùng Vận cố nín cười:
“Không có.”
Bùi Quyết nói:
“Nàng theo ta cùng đi.”
“À?”
Phùng Vận thoáng sững người, theo bản năng từ chối:
“Thứ sử quân có nói với Đại vương chuyện nạn châu chấu chưa? Ta mà đi rồi, nếu châu chấu kéo đến, lúa má làm sao bây giờ?”
Bùi Quyết mặt trầm xuống, từng chữ từng chữ hỏi:
“Sao? Nàng biết ăn châu chấu chắc?”
Phùng Vận bật cười:
“Đại vương hài hước, thật khéo pha trò.”
Bùi Quyết cụp mắt, nhìn nàng chăm chú.
Trước khi thành thân, nàng đã nói rõ: không vào hậu phủ, không sinh con.
Phủ Ung Hoài Vương ở Tây Kinh là do Thiên Thọ Đế ban cho, hiện tại ngoài Bùi Xung đang ở, thì chỉ có Bùi Uyển sau khi hòa ly với Ngao Chính, dẫn theo A Tả, A Hữu về nhà mẹ đẻ “tạm trú”.
Nàng không chịu đi.
Miệng cười như hoa, dịu dàng mềm mỏng, toàn nói những lời rất có lý.
Nhưng Bùi Quyết biết, nàng đơn giản chỉ là không muốn làm nữ chủ nhân của phủ hắn.
“Hừm. Tùy nàng.”
Hắn vốn là người ít cười nói, Phùng Vận cũng nghe không ra hỉ nộ, lòng thầm thả lỏng, vừa định chống người dậy thì không ngờ Bùi Quyết chẳng hề có ý dừng lại, khẽ vén mái tóc rối của nàng, ngón tay men theo xương quai xanh trượt xuống, chợt ôm c.h.ặ.t lấy nàng, lập tức đè xuống.
Phùng Vận tim nhảy thót lên:
“Không nữa đâu.”
Bùi Quyết không nói lời nào, dễ dàng chế ngự nàng, lặng lẽ cởi áo nàng.
Phùng Vận khe khẽ rên rỉ, giọng đứt quãng:
“Bệ hạ đang đợi ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-647.html.]
“Để nó đợi.”
Bùi Quyết thản nhiên nói.
Thao Dang
Hiển nhiên, trong mắt hắn, tiểu Hoàng đế chẳng nặng ký gì cho cam.
Giữa quyền thần và đế vương, một khi cán cân quyền lực nghiêng lệch, thì địa vị tất sẽ thay đổi.
Phùng Vận nghiêng mắt nhìn hàng lông mày sắc lạnh của Bùi Quyết, lại nghĩ đến dáng vẻ ngoan ngoãn, ngoan hiền của Nguyên Thượng Ất, trong lòng bỗng trở nên nặng trĩu…
“Đang nghĩ gì?” Bùi Quyết hỏi.
Phùng Vận ngẩng đầu đón ánh mắt của hắn, lắc đầu khẽ cười:
“Không có gì.”
“Ta đi muộn một chút.”
Bùi Quyết cúi đầu, nhìn lớp da trắng mịn như tuyết giờ ửng đỏ từng vệt, ánh mắt lạnh lẽo lại một lần nữa rực lên nóng bỏng:
“Cho ta thêm một lần nữa.”
Đại quân ban sư hồi triều, chủ soái lại bỏ đi giữa chừng, chuyện thế này đổi lại trước kia, không chỉ là Bùi Quyết làm không được, mà ngay cả chính hắn cũng chẳng tin bản thân sẽ làm ra.
Kỳ thực, hắn là người nghiêm cẩn bảo thủ, bao lời tiếng xấu đều bởi vì hắn quá câu nệ nguyên tắc, không biết xã giao khéo léo trong quan trường, mới khiến văn sĩ dùng bút mực và nước bọt biến hắn thành một kẻ mang tiếng không hay.
Còn hiện giờ…
Thật cũng chẳng còn gì để nói.
Ngay cả chuyện hoang đường thế này mà cũng làm ra được, người ta nói hắn công cao lấn chủ, kiêu căng ngạo mạn, cũng chẳng oan chút nào…
Bàn tay đặt trên eo nàng, lén lút làm bậy, không hề dừng lại.
Phùng Vận nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của hắn, tâm trạng hơi nặng nề, lòng chợt động, nàng vươn tay cởi áo hắn.
Thân hình cao lớn, vạm vỡ rắn chắc, từng mảng cơ bắp gọn gàng nổi rõ, toát ra sức mạnh nam nhân khó diễn tả bằng lời, vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ…
Chỉ tiếc, thân thể đầy hấp dẫn ấy lại mang thêm không ít vết thương mới.
Có vài chỗ thậm chí còn chưa lành hẳn, nhìn mà rợn người.
Đêm qua không nhìn thấy, giờ vừa thấy, Phùng Vận giật mình không nhẹ.
Ngón tay rụt lại theo bản năng, nàng khẽ trách:
“Ngài bị thương sao không nói?”
Bùi Quyết liếc nàng một cái:
“Vết thương nhỏ, không sao.”
Phùng Vận không biết nên nói gì.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào.
“Đau không?”
“Không đau.”
Hắn nói nhẹ bẫng, sợ nàng không tin, liền nắm tay nàng chọc nhẹ lên vết thương, khiến Phùng Vận hoảng sợ kêu khẽ, hắn mới ôm nàng thật c.h.ặ.t, cúi đầu hôn mạnh một cái.
Chỉ vì nàng lo lắng, nơi đáy mắt hắn mới ánh lên một tia ý cười.
“Thêm mười lần nữa cũng không sao.”
c.h.ế.t mất!
Phùng Vận đỏ mặt, khẽ hỏi:
“Có muốn báo với Bệ hạ rằng ngài đã đến không?”
Bùi Quyết khựng lại một chút:
“Không cần.”
Chỉ cần nói ra là lắm lễ nghi.
Hắn trở về chỉ vì muốn gặp nàng, không thích ràng buộc, càng không muốn phiền phức.
“Nhưng mà…”
Phùng Vận nhíu mày, vừa cảm nhận được hắn đang vén váy nàng lên, lòng bàn tay thô ráp vuốt dọc lên da thịt, thân thể nàng khẽ run rẩy.
“Nhưng mà không có bức tường nào là không lộ gió, sớm muộn cũng bị người khác biết.”
Bùi Quyết: “Không sao.”
Biết thì đã sao?
Miễn là không đưa ra ánh sáng.
Bùi Quyết nói:
“Nàng không cần để ý.”