Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 646

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:39
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng đối với bọn họ mà nói, rốt c.uộc cũng chỉ là công việc mà thôi.

Tiểu Mãn nhìn thẳng vào mắt Tả Trọng, chỉ vào khung cửa sổ bên cạnh.

“Hoa Nhi và Bội Nhi đêm nay trực, huynh gõ nhẹ vào cửa sổ, bọn họ sẽ tỉnh.”

Tả Trọng khẽ “ừ” một tiếng. Dưới ánh trăng, hắn nhìn rõ vẻ thẹn thùng trên gương mặt thiếu nữ, liền nghiêng đầu tránh đi, đứng thẳng người.

Tiểu Mãn chẳng buồn ngủ chút nào, chưa đi được mấy bước, lại quay đầu lại.

“Tả đại ca, muội… có thể nói chuyện với huynh một lúc được không?”

Tả Trọng khựng lại, không lên tiếng.

Tiểu Mãn đỏ mặt nói:

“Hồi các huynh đi Tây Bắc đánh giặc, muội với nương tử ở nhà, lo lắng lắm. Nhất là vào tháng Ba, cứ truyền tin xấu suốt, muội sợ đến muốn c.h.ế.t…”

Nói rồi, nàng ta cúi đầu.

“Ta biết.”

Tả Trọng đáp, thấy Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn, lại hơi do dự nói:

“Bằng không, Tướng quân cũng sẽ không ngày đêm không nghỉ, lập tức quay về, không nấn ná chút nào, đến cả Tây Kinh cũng không ghé…”

Tiểu Mãn khẽ “ồ” một tiếng.

“Còn huynh thì sao?”

Tả Trọng sững người, mím môi.

“Đại vương ở đâu, ta ở đó.”

Tiểu Mãn vốn không mong nghe câu này.

Nhưng ngoài câu đó ra, Tả Trọng cũng chẳng biết nói gì khác, giống như nàng ta vậy, cũng chẳng nói được điều gì hơn.

“Vậy Tả đại ca, huynh cũng nghỉ sớm một chút đi. Trong trang có rất nhiều người canh phòng cẩn thận, có bọn họ, huynh cứ yên tâm.”

Tả Trọng gật đầu:

“Ta hiểu rồi.”

Tiểu Mãn nhìn hắn một cái, lặng lẽ cầm đèn lồng rời đi về phía phòng kế bên.

Cửa két một tiếng được mở ra.

Lại khép lại.

Gió đêm mùa hạ, thật oi bức.

Tả Trọng khẽ thở dài một hơi.

358- Ung Hoài Vương ra tay mạnh mẽ.

Người thôn Hoa Khê còn chưa biết Ung Hoài Vương đã quay về, trời chưa sáng đã có người xuống ruộng xem lúa má, bắt đầu một ngày lao động mới.

Trên mái nhà của từng hộ dân, khói bếp lững lờ bay lên, hài tử khóc ré, tiếng gà gáy, chó sủa, một ngày mới bắt đầu như thế.

Nhưng trong điền trang Trường Môn, mọi người lại lặng lẽ nói nhỏ, đi lại cũng cẩn thận dè chừng.

Thao Dang

Đại vương đêm qua về trễ, vẫn chưa dậy, không ai dám quấy rầy.

Nguyên Thượng Ất sau khi dùng xong bữa sáng mới tới.

Tiểu Hoàng đế sinh hoạt chẳng khác gì trong c.ung, từ sáng sớm đã dậy, nheo nheo mắt để người hầu rửa mặt, rồi đọc sách, ăn sáng.

Trừ mấy hôm bị bệnh, mỗi ngày đều như thế.

Những ngày gần đây Phùng Vận bận lên mỏ thường xuyên, Nguyên Thượng Ất đã hai ba hôm không gặp được nàng, đêm qua còn cố tình làm bài nhiều hơn để sớm giao cho tiên sinh, hôm nay mới có thể tranh thủ sau bữa sáng tới tìm nàng.

Trong trang canh phòng nghiêm ngặt, hình như khác với thường ngày.

Nguyên Thượng Ất hỏi A Lâu:

“Nương tử đã dậy chưa?”

Tiểu Mãn với đôi mắt thâm quầng bước ra, vừa ngáp vừa thấy Hoàng đế, nhanh miệng hơn A Lâu, mỉm cười tươi đáp:

“Bệ hạ, nương tử chắc còn ngủ thêm chút nữa. Hay là nô tỳ đưa người đi ngắm sen, hoặc ra xem rùa trong máng đá nhé?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-646.html.]

Nguyên Thượng Ất có chút thất vọng, khẽ lắc đầu.

“Ta chỉ có nửa canh giờ, rồi phải quay về đọc sách.”

Tiểu Mãn “ồ” một tiếng.

Đại vương tối qua chỉ cùng Tả Trọng cưỡi ngựa gấp rút trở về, không mang theo ai khác. Tiểu Mãn không rõ hành tung của họ có thể tiết lộ được không, bèn chần chừ một chút, dỗ dành Nguyên Thượng Ất:

“Vậy Bệ hạ đến thư phòng ngồi tạm một lát, nô tỳ sẽ lập tức đi báo cho nương tử…”

“Không cần.”

Nguyên Thượng Ất không muốn vì mình mà quấy rầy giấc ngủ của nương tử, liền nói:

“Ta tới thư phòng đọc sách. Đợi nương tử tỉnh rồi, ta sẽ nói chuyện với nàng.”

Tiểu Mãn thường ngày theo hầu Phùng Vận, cũng rất thân với Nguyên Thượng Ất, trong lòng rất quý vị tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn, hiểu chuyện này, nghe vậy liền “ừ” một tiếng, đưa cậu vào thư phòng, mang tới chút điểm tâm, dâng trà, rồi mới đi tìm Phùng Vận.

Đại vương đã về rồi, nàng ta không dám mạo muội gọi.

Ở gian ngoài, nàng ghé mắt nhìn vào, hạ thấp giọng hỏi người trực đêm là Hoàn Nhi:

“Nương tử dậy chưa?”

Hoàn Nhi lắc đầu, mặt đỏ ửng:

“Tối qua gọi nước hai lần, ngủ muộn lắm, chắc phải tới giữa trưa mới dậy…”

Tiểu Mãn trong lòng khẽ động.

“Tả thị vệ rời đi lúc nào?”

Hoàn Nhi đáp:

“Sau khi Đại vương và nương tử đã ngủ.”

Quả thật tận tâm tận lực, sợ Đại vương cần gọi.

Trong đầu Tiểu Mãn lập tức hiện ra gương mặt nghiêm nghị của Tả Trọng dưới ánh trăng. Thực ra, hắn không phải dạng nam tử tuấn tú, nhưng lông mày rậm, mắt sáng, ngũ quan đoan chính, dáng người cao lớn thẳng tắp, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng ta luôn có một cảm giác yên lòng…

“Tiểu Mãn tỷ.”

Hoàn Nhi hỏi:

“Có cần gọi nương tử không?”

Tiểu Mãn giật mình tỉnh lại,

“Không không, chờ thêm lát nữa đi.”

Nàng ta không nỡ để tiểu Hoàng đế đợi lâu, lại cũng không dám chọc phải cơn giận của Bùi Quyết, đúng là tiến thoái lưỡng nan…

“Tiểu Mãn, có chuyện gì vậy?”

Phùng Vận lờ mờ nghe thấy tiếng Tiểu Mãn, ngẩng đầu hỏi một câu, vừa định ngồi dậy, lại ngã trở xuống.

Cả người đau nhức ê ẩm, eo như sắp gãy.

Tiểu Mãn ở bên ngoài đáp:

“Bệ hạ đến rồi, tìm nương tử chơi. Nô tỳ đã để người trong thư phòng đọc sách, chờ nương tử dậy…”

“Ừm, ta dậy đây.”

Phùng Vận vừa đáp, vừa nghiêng đầu nhìn người đang ngủ bên cạnh.

Tên tàn nhẫn hạ thủ tàn độc, còn đang ngủ rất say.

Bùi Quyết bình thường dậy rất sớm, hai đời cộng lại, nàng cũng hiếm khi được thấy dáng vẻ hắn lúc ngủ vào buổi sáng.

Có lẽ vì vội vàng lên đường, hôm nay hắn ngủ rất say, cũng không như thường ngày chỉnh tề ngay ngắn, một cánh tay vòng qua, ôm lấy eo nàng, sắc mặt mỏi mệt, cằm lún phún râu xanh, như đã nhiều ngày chưa cạo…

Lăn lộn ngoài gió sương, chắc chưa từng có được một giấc ngủ trọn vẹn.

Mà Phùng Vận lại sống rất cầu kỳ, mọi vật dụng trên giường đều tinh xảo hoa mỹ, mềm mại thoải mái, người nam nhân này mà nằm lên, chỉ e không ngủ đến nửa ngày là không tỉnh được…

Phùng Vận khẽ kéo tay hắn, định dịch ra.

Không ngờ hắn cảnh giác đến thế, nàng vừa động, cánh tay hắn đã siết lại, kéo cả chân vắt ngang qua, đem nàng ôm c.h.ặ.t vào lòng.

Phùng Vận vừa định lên tiếng, Bùi Quyết đã cúi đầu hôn xuống, hơi thở dồn dập, mang theo sự không biết đủ, hoàn toàn chẳng giống kẻ vừa buông thả điên c.uồng suốt cả đêm…

Loading...