Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 645
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:37
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng nói không giận, hắn liền tin sao?
Phùng Vận bỗng thấy tủi thân vô cớ, đẩy hắn ra:
“Ngươi đi tắm đi.”
“Ta tắm rồi.” Bùi Quyết đáp.
Chẳng trách khi áp sát vào, có hơi nước âm ấm ẩm ướt.
“Nếu vậy, tướng quân suốt dọc đường vất vả, hẳn cũng mệt rồi. Ngủ đi, có chuyện gì mai nói.”
Nói rồi, nàng đứng dậy, Bùi Quyết hỏi:
“Đi đâu?”
Phùng Vận cúi người mở rương, lấy ra một tấm chăn:
“Trời nóng, ta ngủ hay tỉnh giấc, sợ làm phiền tướng quân, sang phòng Đông ngủ.”
Bùi Quyết trầm mắt:
“Ngủ ở đây.”
Phùng Vận ngẩng đầu lườm hắn:
“Tướng quân lo cho bản thân là được, khỏi phải lo cho ta.”
“Không cần ta lo, vậy để ai lo?”
Bùi Quyết bất ngờ bật dậy, túm lấy cánh tay nàng, giật lại chăn nệm rồi ném vào rương, ôm c.h.ặ.t nàng vào lòng:
“Cả đời này, ta nhất định quản nàng!”
Cả đời này, ta quản nàng…
Giọng hắn mang theo cơn giận không tên,
Nhưng khi lọt vào tai lại có một lực lượng kỳ lạ khiến người ta an tâm.
Phùng Vận không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn hắn.
Bùi Quyết bế nàng ngang hông, đặt trở lại giường, nằm xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên tóc mai của nàng, tựa như một tiếng thở dài:
“Không đụng vào nàng. Ngủ đi.”
Câu đó khiến Phùng Vận bỗng thấy bối rối.
Giả vờ một chút cũng không được sao?
Nói không đụng là không đụng thật à?
Bùi Quyết rất đàng hoàng, nằm cạnh nàng, bắt đầu kể về chuyện chuyến đi Tây Bắc.
Trong màn đêm, giọng hắn trầm thấp, như dòng nước chảy sâu.
Bàn tay từng quen cầm đao thương, dày dặn vết chai, giờ đây khẽ khàng vờn lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Phùng Vận rất nhanh liền phát hiện, nàng chẳng nghe lọt được câu nào hắn nói…
Bởi vì bàn tay ấy…
Làm nàng tê dại cả người.
Tâm trí như lay động theo từng nhịp, mà lại không thỏa mãn chút nào.
Nàng âm thầm hít vào một hơi, muốn nhịn mà không nhịn nổi, khẽ nghiêng người, rúc vào hõm vai hắn, khe khẽ nỉ non.
“Xuân tiêu ngắn ngủi, chi bằng làm chút chuyện khác đi.”
Bùi Quyết ánh mắt rơi lên gương mặt nàng, sâu không thấy đáy, tay vẫn không dừng lại.
“Không sợ nữa?”
Phùng Vận liếc nhìn hắn:
“Anh hùng khải hoàn, cho dù có sợ thì cũng nên khao thưởng một phen.”
Bùi Quyết không nói gì.
Nghĩ đến nàng, không nghĩ cũng là nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-645.html.]
Phùng Vận cũng tự thấy mình thật khó chiều,
Đặc biệt là vẻ mặt của Bùi Quyết lại quá bình tĩnh, như thể bao ngày xa cách, hắn chẳng từng nghĩ đến chuyện này…
Không phải là ăn no ở bên ngoài rồi đấy chứ?
Nàng lấy lại tinh thần.
“Hay là… ngủ thôi vậy.”
Bùi Quyết không nói gì, kéo nàng vào lòng, thân thể khít sát, yết hầu hơi cử động, n.g.ự.c phập phồng nhanh khiến nàng dễ dàng cảm nhận được... hắn đã sớm điên c.uồng muốn có nàng.
Trong bóng tối mờ ảo, Phùng Vận chỉ có thể mường tượng gương mặt hắn trong tâm trí.
Nàng ngoan ngoãn hơn, đặt cằm lên vai hắn, cảm nhận hơi ấm của người sống, khẽ cười: "Ngài được lợi rồi đấy."
Lần này hắn chậm rãi hơn, sợ nàng đau lại không chịu hợp tác, khiến nàng thở gấp, cảm xúc dâng trào, nhưng vẫn chưa thấy hắn hành động tiếp.
Phùng Vận ngẩng đầu cắn hắn, "Tướng quân."
"Ừm." Giọng hắn rất khẽ, khẽ hôn lên má nàng, "Không chịu nổi thì cắn ta."
Hắn đặt tay lên miệng nàng, bụng thắt c.h.ặ.t, ánh mắt đăm đăm nhìn nàng, thấy đôi mắt nàng nhắm nghiền, gò má ửng hồng như son, mê muội rên rỉ, mới dẫn "binh" vào "trận", thở phào nhẹ nhõm...
"Vận nương..."
Một tiếng thở dài, như đạt được nguyện ước, như tìm lại vật đã mất, cũng như hạn lâu gặp mưa rào, khoái cảm ấy không gì sánh được, khiến da đầu hắn tê dại muốn bùng nổ, muốn xé nát tấm thân hồng nhan này ra mới thôi.
Phùng Vận hoàn toàn không biết nguy hiểm, càng không biết sự kìm nén của nam nhân.
Uy vũ của tướng quân, nóng rực khiến nàng mê muội. Nàng không chịu nổi sự dày vò chậm rãi này, trong cơn tê dại dần mở rộng, khẽ rên rỉ, ôm c.h.ặ.t lấy cổ hắn, khuôn mặt đỏ ửng như say.
"Ta hình như lại lên cơn rồi..."
Làm gì có chuyện vô cớ lên cơn?
Không biết là lấy cớ cho sự c.uồng loạn, hay vì tình cảm dâng trào, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi.
"Tướng quân, tướng quân..."
"Ừm..." Hắn tự hành hạ mình dừng lại, đợi nàng thích ứng chút rồi mới xông pha trận mạc.
Phùng Vận nhịn mấy tháng trời, căn bản không chịu được lâu, chỉ vài động tác đã run rẩy rên rỉ trong cơn sóng khoái cảm vô bờ.
Bùi Quyết mắt tối sầm, khẽ rên.
"Vận nương..."
Trong hơi thở hỗn loạn, hắn nghĩ đến vùng đầm lầy hoang dã ở Hắc Bối Sơn, nghĩ đến biển cát mênh m.ô.n.g...
Trong vô số khoảnh khắc sinh tử, hắn cũng từng nghĩ đến khuôn mặt này, đôi mắt này, sợ mình c.h.ế.t đi, không được thấy nàng nữa, sợ làn da mềm mại này bị nam nhân khác vùi dập, sợ không có hắn, nàng sẽ đem dung nhan nghiêng nước nghiêng thành trở thành con mồi bọn hùng tài tranh đoạt, trở thành động lực cho Tiêu Trình bắc phạt, trở thành vực sâu khiến Ngao Thất trái ý phụ mẫu sa vào tình cảm loạn luân...
Từng cảnh tượng lướt qua, hắn nhắm mắt lại.
Thao Dang
Mê đắm đến thế, làm hao mòn chí khí anh hùng.
Tiếng rên dài của nữ tử, cùng những lời thì thầm mơ màng nửa tỉnh nửa mê, vọng ra từ rèm cửa, cùng tiếng thở dồn dập, nén c.h.ặ.t của nam tử, vừa đủ lọt vào tai...
Tiểu Mãn mặt đỏ bừng.
Bước ra cửa, lại thấy Tả Trọng đứng dưới mái hiên.
Trời nóng, thật ngột ngạt.
Nàng ta không thể như lần trước, đưa cho hắn bình nước ấm hay áo khoác, mà phải như lần trước, bối rối bất lực, trong khung cảnh lãng mạn do chủ nhân tạo ra, đối mặt với hắn trong im lặng.
Tiểu Mãn cúi đầu lặng lẽ, định bỏ đi, thì nghe thấy giọng Tả Trọng:
"Ở đây có ta trông coi, ngươi vào phòng bên nghỉ đi."
Tiểu Mãn không ngờ hắn lại quan tâm mình.
Quay lại nhìn, đôi mắt nàng ta như hoa xuân nở rộ.
"Ta không buồn ngủ."
Lại e thẹn cúi đầu.
"Một lát nữa nương tử gọi nước, phải gọi ta."
Tả Trọng liếc nhìn cửa sổ trong đêm tối, "Đại vương còn lâu mới xong, ngươi đừng đợi nữa, gọi nước ta sẽ bảo người khác làm."
Tiểu Mãn mím môi, cảm thấy bàn luận chuyện phòng the của chủ nhân với Tả thị vệ thật kỳ lạ.