Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 643

Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:32
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Gửi riêng Vận nương.”

Phùng Vận khẽ hừ một tiếng qua cánh mũi, không nặng không nhẹ.

Trên mặt nàng chẳng lộ chút cảm xúc nào, động tác tháo thư cũng chậm rãi, dùng kéo cắt từng chút một, cẩn thận rọc mép thư thật bằng phẳng, như thể đang thưởng thức một món ăn được chế biến cầu kỳ, chỉ đơn giản là đang tận hưởng quá trình mở thư…

“Việc Tây Kinh, ta đã biết.

Vận nương nên bảo trọng, đợi ta hồi triều, chớ lo.”

Lại viết:

“Dự định trở về vào trung tuần tháng Sáu.”

Ở c.uối thư, dường như định viết gì đó, nhưng rồi lại nhỏ mực bôi đen, che khuất chữ viết, c.uối cùng để lại một khoảng trắng trống rỗng, khiến người ta không khỏi suy đoán.

Hắn rốt c.uộc định viết gì… mà lại kìm tay không viết?

Phùng Vận khẽ cười.

Lúc này, tiết trời thật vừa vặn.

Tựa nghiêng bên cửa sổ, dưới ánh đèn đọc thư…

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nàng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, sau đó cất vào chiếc hộp gỗ nhỏ trong ngăn kéo.

Bên trong toàn là thư.

Có rất nhiều là Ngao Thất gửi khi đi Tịnh Châu.

Cũng có vài bức của Bùi Quyết, viết rất ít chữ.

Nhưng lần này Ngao Thất nhận mệnh đi Tây Bắc thì lại rất khác.

Lần đó đi Tịnh Châu, hắn gần như ngày nào cũng viết thư cho nàng kể về tình hình.

Còn lần này, rời đi rồi, chẳng có thư, cũng không có tin tức gì.

Hắn đã trưởng thành, đã lấy thê tử…

Đúng như nàng từng nghĩ, những si mê trong tuổi trẻ, c.uối cùng cũng sẽ trôi qua, tan biến theo thời gian, không để lại dấu vết nào…

Phùng Vận lười nhác cười khẽ, mở lại chiếc hộp đã đóng, rút ra thư Ngao Thất từng viết. Ban đầu định đốt đi, nhưng khi kề tờ giấy vào lưỡi lửa, chưa kịp bén cháy, nàng lại thu về.

Một tấm lòng thuần khiết, đáng để giữ gìn.

Cứ để đó đi.

Nàng nhét thư trở lại, cúi người xoa đầu Ngao Tử.

“Dạo này không cho ngươi lên núi, có phải bức bối lắm rồi? Mai ta đưa ngươi lên núi xem một chút nhé?”

Ngao Tử như thật sự hiểu tiếng người, cái đầu to cọ cọ trong lòng bàn tay nàng, cả khuôn mặt hiện rõ niềm vui thích.

Những ngày sau đó, Phùng Vận vô cùng bận rộn.

Việc trong trang, việc làm ăn, thỉnh thoảng lại dẫn theo Nguyên Thượng Ất đi khắp nơi, tìm hiểu dân sinh.

Chỉ có điều, nàng chưa từng dẫn Nguyên Thượng Ất lên núi khai khoáng.

Mỗi lần lên mỏ cùng nàng, chỉ có Ngao Tử theo.

Mỏ núi Tiểu Giới Khâu bắt đầu khai thác từ tháng Ba, hiện mới chỉ đào tới tầng đá phiến chứa graphite nông, việc khai thác trong lòng đất vẫn chưa bắt đầu.

Trong hai tháng qua, trên núi toàn là công trình tiền kỳ.

Gỡ lớp đá bề mặt, khoan giếng thông gió, đóng cọc gỗ, dựng trụ đá, gia cố lối hầm, để bảo đảm an toàn khi khai thác và thông suốt trong vận chuyển về sau.

Trên mỏ núi đã dựng mấy dãy nhà đơn sơ bằng đá và gỗ, công nhân đều trú lại đây.

Vừa thấy Phùng Vận đến, ai nấy mừng rỡ như mở cờ trong bụng.

Dưới chân núi đã nóng bức lắm rồi, trên núi thì vẫn mát mẻ dễ chịu.

Nhưng c.uộc sống ở đây rất kham khổ, bình thường ngoài đám huynh đệ đồng nghiệp thì chẳng thấy bóng dáng ai, có thể tưởng tượng được khi thấy một đại mỹ nhân như Phùng Vận, lòng họ sao không xốn xang…

Hôm nay Phùng Vận không lên núi tay không.

Mang theo y phục mùa hè do xưởng chế y may, thức ăn, còn phát tiền công, thậm chí còn mang cả song lục, trùy hoàn và xúc cúc cho họ giải trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-643.html.]

“Gần đây mỏ phải gấp tiến độ, mọi người vất vả rồi.

Đợi đến khi khai thác dưới hầm, mọi người có thể thay phiên nhau nghỉ luân phiên, cầm tiền lên thành An Độ mà chơi thỏa thích.”

Mọi người sững sờ.

Công nhân trên núi, chia làm hai loại.

Một loại là bộ khúc do Phùng Vận cử đến, rồi đến mấy người ban đầu được tìm tới nhờ Khải Đại lang ghi danh.

Bọn họ đều làm đầu mục và quản sự nhỏ.

Số còn lại, phần lớn là do từ tay Hà Khiết “chuyển giao” tới, là dân chạy nạn và tội phạm lưu vong không nơi dung thân.

Dân chạy nạn phần lớn là trai tráng lên núi làm việc, có gia quyến thì được an trí ở mấy thôn dưới chân núi, phụ việc nông, con trẻ còn có thể đến thôn học đọc sách.

Đối với tội phạm, Phùng Vận cũng không phân biệt khác biệt, bởi những người do Hà Khiết tuyển chọn, đa phần là những kẻ vô gia cư, đói đến mức trộm ít đồ ăn, ít quần áo, không có tiền án gây thương tích…

Dù là lưu dân hay là tội phạm, khi họ đến mỏ núi, đều đã chuẩn bị tinh thần làm khổ sai, không ai nghĩ tới chuyện, trên mỏ không chỉ được ăn no, ăn ngon, Trường Môn còn trả tiền công. So với việc đi bốc hàng ở bến tàu, nơi này còn kiếm được nhiều hơn…

Như vậy đã là quá tốt.

Không ngờ lại còn có ngày nghỉ luân phiên?

Không phải chỉ có bộ khúc trong trang và đầu mục mới được đãi ngộ thế sao?

Mọi người nhìn nhau trân trối, không thể tin nổi.

Phùng Vận mỉm cười nói:

“Nhưng có một điều, xin chư vị nhất định phải ghi nhớ.

Dù là ở trên núi hay xuống núi vào thành, các người đều mang danh nghĩa của Trường Môn, phải tuân thủ quy củ của Trường Môn. Kẻ nào vi phạm, chỉ cần bị phát hiện một lần, tuyệt không dung thứ.”

Lúc này mọi người mới thật sự tin nàng nói là thật.

Một tràng hò reo vang lên:

“Rõ!”

Sau đó là những tiếng la hét đầy phấn khích.

“Chúng ta nguyện vì nương tử mà dốc sức bán mạng!”

“Chúng ta cũng muốn làm bộ khúc của nương tử!”

Phùng Vận khẽ cười.

“Lĩnh y phục đi, rồi đi ăn cơm.”

Nàng không trả lời trực tiếp.

Tuy rằng, khi thu nhận những người này lên núi làm việc, trong lòng nàng đã sớm có ý, mở rộng đội ngũ bộ khúc Trường Môn…

Nhưng việc này không thể vội.

Thứ nhất, phải từ từ quan sát phẩm hạnh con người.

Thứ hai, không thể quá phô trương, kẻo bị người đời kiêng kỵ.

Lần trước Hà Khiết cũng đã khéo léo nhắc nhở nàng.

Người làm việc dưới trướng nàng bao nhiêu thì không ai để ý, nhưng nếu số lượng bộ khúc có vũ trang quá nhiều, cho dù nàng chỉ để tự bảo vệ mình, thì cũng sẽ khiến triều đình sinh nghi và cảnh giác…

Bùi Quyết sắp trở về.

Người khác có thể giấu được, hắn thì không giấu được.

Cho nên, phải cẩn thận một chút.

Tháng Sáu đến, có lẽ vì tiết trời oi bức, lại trăm việc rối ren, lòng nàng dần trở nên bức bối.

Hôm đó từ mỏ trở về, nàng tắm rửa rồi đi ngủ sớm.

Thao Dang

Đi khắp núi mỏ, đã mỏi mệt, đêm đến gió ấm đưa hương hoa, tựa như mang theo một loại lực lượng mê hoặc khiến người ta say đắm, nàng dần chìm vào giấc ngủ, bất tri bất giác, lại mộng một giấc xuân mộng êm đềm…

Giấc mơ ấy… quá mức chân thật.

Đầy đủ sắc hương, sống động như thật.

Nàng cảm nhận rõ rệt hai cánh môi nóng bỏng, không chút ngăn cách mà mơn trớn trên thân thể mình, hơi thở gấp gáp, nồng nàn đến mức như muốn giật đứt trái tim nàng khỏi lồng n.g.ự.c, ngay cả thần hồn cũng sắp bị hắn đoạt đi…

Loading...