Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 642
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:30
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vận khẽ “ừ” một tiếng,
“Thế tử uống ít thôi. Cứ nói mấy lời không đầu không đuôi như vậy, khó trách Giang cơ không chịu theo ngươi…”
Vừa nói, nàng vừa khẽ khom người hành lễ với Thuần Vu Diễm.
“Phùng Vận cáo lui. Thế tử nghỉ sớm. Vài hôm nữa Giang cơ từ Minh Tuyền trở về, hai người hãy trò chuyện cho tốt.”
Nàng rời đi rồi.
Thuần Vu Diễm đứng lặng trước cửa, mắt tối lại, lặng lẽ nhìn bóng dáng nàng cùng gia nhân rời đi xa dần.
Gió đêm hơi lành lạnh, cái nóng nực suốt cả ngày đã sớm tan biến, nhưng từng tấc da thịt trên người Thuần Vu Diễm, lại như bị ánh mắt của Phùng Vận thấm ướt…
Người nữ nhân này…
Đã sỉ nhục y như vậy, giờ lại chẳng thèm để tâm, hại y rơi vào tình cảnh như thế, còn tưởng giúp y tìm một thị th.i.ế.p là có thể bù đắp?
Đừng hòng!
Y chậm rãi ngồi xuống bên cửa sổ, trông thấy bóng dáng Phùng Vận lướt qua khúc quanh nhỏ, bất chợt giơ tay áo, cả gian phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối.
Y mạnh tay kéo tung áo ngoài.
Trăng sáng lạnh lẽo, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên làn da trắng mịn ấy.
Ngón tay y lạnh băng, không tìm được chút hơi ấm nào.
Một hồi lâu, chỉ khẽ thở dài, buông tay.
~~~~~~~~
Bùi Quyết: Thư của ta đến thật đúng lúc…
Thuần Vu Diễm: Ngươi là chó sao? Khứu giác nhạy thế, suýt nữa đào sập cả tường…
Bùi Quyết: Ai cho ngươi đụng vào đồ của ta?
Thuần Vu Diễm: Ta đụng gì chứ? Ta chỉ là… đụng vào trái tim ta thôi.
~~~~~~~~
356- Hồi kỳ như tên bắn.
Cổng lớn Trường Môn trang đã ở ngay phía trước, một sai dịch đang cúi người buộc ngựa.
Phùng Vận không khỏi bước nhanh hơn.
“Vương phi.”
Thị vệ lên tiếng, sai dịch nghe tiếng ngẩng đầu, liếc nhìn một cái, nhanh chóng quấn dây cương vào cọc buộc ngựa, quay người ôm quyền hành lễ với Phùng Vận.
“Tiểu nhân phụng lệnh Thứ sử quân, đến đưa thư.”
Phùng Vận cố kiềm chế cảm xúc, mỉm cười nhè nhẹ.
“Thư của ai?”
Sai dịch hai tay dâng lên, “Từ Tây Bắc gửi tới, qua nhiều chặng truyền về An Độ, Thứ sử quân sai tiểu nhân đi gấp trong đêm để giao đến.”
Một bức thư từ vùng hoang mạc xa xôi Tây Bắc, phải qua bao ngựa, bao người, vượt nghìn núi vạn sông mới có thể đến được quận An Độ, đến được phủ Thứ sử…
Hà Khiết biết Phùng Vận đang chờ, sau khi để lại công văn, liền chuyển bức thư riêng của Đại vương gửi cho Vương phi tới đây, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.
Sai dịch khó nén kích động, thấy vẻ mặt bình thản của Vương phi, sợ nàng không biết, liền hào hứng nói:
“Tây Kinh cũng đã truyền tin về, nói rằng Đại vương đã ban sư hồi triều, chẳng mấy chốc sẽ đến Tây Kinh.”
Phùng Vận cảm tạ, nhận lấy thư rồi dặn Tiểu Mãn:
“Mời đại ca vào trong uống chén trà, nghỉ một lát.”
Sai dịch cười toe toét, “Tạ Vương phi, tiểu nhân không ngồi đâu, còn phải vội về báo cáo. Thứ sử quân mấy hôm nay bận hạ thôn, tiểu nhân cũng theo suốt ngày, chỉ mong sớm về chợp mắt một giấc ngon…”
Phùng Vận hỏi: “Nạn châu chấu ở thôn Lưu Gia thế nào rồi?”
Sai dịch cười đáp: “Vẫn là phương pháp của Vương phi hiệu nghiệm. Thứ sử quân ở Tín Nghĩa và An Độ, tìm hơn mười trại vịt và nhà nuôi vịt lớn, bảo các vịt đồng lùa vịt đến thôn Lưu Gia. Mấy hôm nay, người ta nói… vịt béo lên không ít!”
Phùng Vận mỉm cười nhẹ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-642.html.]
“Vậy thì tốt rồi.”
Lông mày sai dịch lại cụp xuống.
“Có điều, thôn Lưu Gia vừa mới dập được nạn, thì bên quận Ngọc Phố, lại có mấy thôn bắt đầu xuất hiện dấu hiệu. Thứ sử quân mấy ngày nay, suốt ngày chạy lo tìm vịt, đầu tắt mặt tối.”
Phùng Vận bật cười “phụt” một tiếng.
Ra hiệu cho Tiểu Mãn mở túi, lấy mấy đồng tiền lớn đưa cho sai dịch.
“Vậy thì mời đại ca đi thong thả, thay ta gửi lời đến Thứ sử quân. Cứ nói ta rất cảm kích lòng tốt của ngài ấy, chuyện nạn châu chấu, nếu có biến động gì, mong báo lại ngay cho ta.”
Sai dịch nhận tiền, mặt mày rạng rỡ.
“Đa tạ Vương phi! Nhất định ta sẽ truyền lời. Tiểu nhân là thích chạy sang thôn Hoa Khê nhất đấy!”
Vương phi mỗi lần đều hòa nhã dễ gần, lại còn có tiền thưởng, ai mà không thích?
Phùng Vận đưa mắt nhìn sai dịch phóng ngựa rời đi, bỗng dưng xoay người chuyển hướng.
Nàng không vào trong nhà, mà đi về phía xưởng nông cụ.
Tiểu Mãn ngạc nhiên:
“Giờ này muộn rồi, xưởng nông cụ cũng đã nghỉ rồi, nương tử đi làm gì vậy?”
Thao Dang
Phùng Vận đáp:
“Đi xem đàn vịt của ta.”
Tiểu Mãn nhìn nàng cất lá thư vào trong n.g.ự.c, thoáng nghẹn lời.
Đại vương gửi thư tới, mà nương tử lại không vội mở xem thư của Đại vương, mà lại đi xem vịt?
Nếu là nàng ta, chắc đã sốt ruột phát điên rồi...
Chỉ là, chẳng ai viết thư cho nàng ta cả.
Người mà nàng ta lo lắng, mới thực sự là một câu cũng chẳng có...
Trong khoảng thời gian không hề có tin tức từ Bùi Quyết, thật ra trong lòng Tiểu Mãn cũng từng nghĩ tới vô số lần.
Tả thị vệ, liệu có phải… đã tử trận rồi không…
Cho đến tận bây giờ.
Nàng ta cũng chẳng biết, Tả Trọng liệu còn sống hay đã c.h.ế.t.
…
Nông cụ phường ban đầu xây trên một mảnh đất hoang đầy cỏ dại và bụi rậm, sau khi xưởng mở ra, xung quanh dần dần xây thêm nhà ở, để thợ thuyền có chỗ ăn ở nghỉ ngơi.
Phía sau nông cụ phường vốn không có ruộng tốt, sau này Phùng Vận dựng chuồng nuôi heo ở đó, lại nuôi thêm ít gà vịt bò dê, lấy phân làm phân bón.
Chỉ là, số lượng vịt vốn không nhiều, gần đây phát sinh nạn châu chấu, từng đợt vịt con lông măng mượt mà chính thức nhập cư vào thôn Hoa Khê.
Không chỉ Trường Môn nuôi nhiều, những hộ dân khác cũng bắt chước, học theo Lý chính nương tử, liều mạng nuôi vịt.
Vịt con lớn rất nhanh, lại dễ thương, Phùng Vận vui vẻ trêu đùa một lúc, đi quanh kiểm tra môi trường chăn nuôi, lại dặn dò mấy câu với người trông coi, rồi mới rời đi, tiếp đó ghé sang xưởng chế y.
Nói chuyện với Khổng Vân Nga, xem Hành Dương dâng bảo vật, lại đùa giỡn với sáu con mèo con.
Nàng rất nhàn nhã.
Tiểu Mãn không sao hiểu nổi nàng.
Giờ này rồi mà không quay về xem thư, cứ lang thang khắp nơi làm gì?
Là đang né tránh sao?
Không quan tâm Đại tướng quân có về hay không sao?
Hay là giận việc Đại tướng quân phải về Tây Kinh trước?
Lang thang bên ngoài chừng một canh giờ, c.uối cùng Phùng Vận cũng quay về điền trang.
Tắm rửa thay đồ, đuổi Tiểu Mãn cùng các nha hoàn khác lui xuống, nàng mới ngồi xuống, châm sáng ngọn đèn dầu, tháo thư ra.
Trên phong thư, chỉ có mấy chữ.