Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 641
Cập nhật lúc: 2025-06-27 16:27:28
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ái mỹ chi tâm, nhân giai hữu chi.”
Người ta ai cũng yêu cái đẹp, nói đến dung mạo tuấn tú, làn da mịn màng, thì chẳng ai sánh bằng vị thế tử suốt ngày mang mặt nạ kia, Vân Xuyên thế tử, đúng là không ai bì kịp.
“Cho đến hôm nay, ta mới hiểu vì sao thế tử lúc nào cũng che mặt.”
Lời nàng thốt ra bất ngờ, khiến Thuần Vu Diễm phải ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Ồ? Nàng nghĩ sao?”
Phùng Vận mỉm cười, “Hễ có ánh sáng chiếu vào thì khó dưỡng da, thế tử làn da non mịn thế này, chẳng phải chính là do cách bảo dưỡng đó sao?”
Thuần Vu Diễm im lặng nhìn nàng.
Y hận không thể bóp lấy cổ nàng, lôi nàng đến trước mặt, nghiêm túc giảng đạo lý cho rõ ràng.
“Ngồi đi.” Y hơi nâng tay, tự mình ngồi xuống chiếu tre, rót trà.
Phùng Vận không ngồi.
“Lát nữa Dương thập trưởng sẽ đến trang của ta, nói chuyện trừ châu chấu, thế tử có gì thì nói ngắn gọn thôi.”
Một câu “nói ngắn gọn thôi” thật đúng là sắc bén.
Thuần Vu Diễm không khỏi sa sầm mặt.
Với ai nàng cũng hòa nhã, dịu dàng thân thiện,
Chỉ riêng với y, lại như thể gặp kẻ thù g.i.ế.t phụ thân không bằng?
“Thế tử?” Phùng Vận nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hôm nay Thuần Vu Diễm có vẻ rất khác thường.
Nàng liếc nhìn bình rượu trên bàn gỗ.
“Lần này đi Tín Nghĩa, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thuần Vu Diễm hừ lạnh một tiếng, nheo mắt lại, “Ngự sử đại phu Nam Tề tặng ta hai mỹ cơ Tây Vực.”
Phùng Vận sững người một lát, sau đó bật cười.
“Vậy thì chúc mừng thế tử. Vẫn nghe nói Tây Vực sản sinh nhiều mỹ nhân, có thể mê hoặc lòng người, nam tử gặp qua đều tâm thần xao động…”
Thuần Vu Diễm suýt nữa cười thành tiếng.
“Nàng nghe những lời này từ đâu ra?”
“Trên sách đó.” Phùng Vận nói một cách hứng thú, “Ta vốn đã tò mò về mỹ nhân Tây Vực từ lâu rồi, cao ráo uyển chuyển, ánh mắt lưu chuyển thần sắc, quý cơ của thế tử ắt hẳn là giai lệ trong giai lệ. Nếu có duyên được gặp, ta ắt hẳn rất mừng rỡ.”
Thuần Vu Diễm gần như bị nàng chọc tức đến nghẹt thở.
“Ta từ chối rồi.”
Phùng Vận: “Vì sao?”
Trên mặt nàng là vẻ thất vọng tràn trề.
Tưởng đâu có thể hưởng ké ánh sáng, ngắm thử phong vị dị vực…
Thế mà cái tên khốn thế tử này lại thật uổng phí của trời!
Thuần Vu Diễm nhìn vẻ tiếc nuối trên gương mặt nàng, chậm rãi đứng dậy bước tới, Phùng Vận bị y nhìn chằm chằm liền cau mày, lùi lại hai bước…
“Ngài làm gì?”
Thuần Vu Diễm tiến một bước, nàng lại lùi một bước.
Bàn tay Thuần Vu Diễm chợt vươn ra, mạnh mẽ đóng cửa lại, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào mắt Phùng Vận.
“Phùng Thập Nhị, nàng thật sự không biết tại sao sao?”
Phùng Vận bất giác ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như điểm mực, tràn đầy nghi hoặc.
“Còn giả vờ?” Thuần Vu Diễm gằn giọng, đưa tay vén mái tóc rủ xuống của nàng, nghiến răng nghiến lợi bóp lấy vai nàng, giọng nói như hơi thở gấp:
“Ta chẳng phải đã nói với nàng, ta…”
“Nương tử!”
A Lâu và Tiểu Mãn thấy cửa bị đóng lại, cảm thấy bất an, liền gọi lớn:
“Bên ngoài có tiếng vó ngựa, có phải là tin tức từ Đại vương không?”
Tiểu Mãn cũng hưng phấn reo lên:
“Nô tỳ cũng nghe thấy rồi! Đúng là có tiếng vó ngựa, nương tử có muốn về trang xem không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-641.html.]
Vó ngựa lộc cộc.
Từ xa dần dần truyền lại gần.
Tiếng của Thuần Vu Diễm bị cắt ngang, y không còn giận nữa, người cũng lập tức tỉnh táo lại.
“Nói những lời đó có ích gì?”
Nàng căn bản sẽ không để tâm.
Không phải Bùi lang thì là Tiêu lang, sớm đã quăng lời y nói ra sau đầu, quên sạch không còn một mảnh.
Huống hồ, nam nhân mà không thể cứng lên trước mặt nữ tử khác, thì cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang. Ngược lại, lại khiến nàng thêm đắc ý, sau này muốn nắm lấy y thế nào thì nắm, chẳng kiêng dè điều chi.
Thuần Vu Diễm bật cười lạnh, bàn tay đang đặt trên vai Phùng Vận siết lại một chút, rồi chậm rãi buông ra, nghiến răng như rút từng chữ từ kẽ răng:
“Ta đây tuyệt sắc như vậy, sao có thể để tiện nghi cho nữ tử Tây Vực?”
Y lại nghiêng mắt nhìn Phùng Vận, cười khẽ, giọng mang theo trêu chọc:
“Nếu Phùng Thập Nhị chịu vì ta mà tâm loạn tình mê, thì bây giờ ta có thể hiến thân cho nàng.”
Phùng Vận không nói một lời.
Thuần Vu Diễm nhìn nàng.
Rõ ràng nàng chẳng làm gì cả, nhưng trong lồng n.g.ự.c y lại như có một ngọn lửa cháy hừng hực, thiêu đốt không ngừng, không cách nào dập tắt.
Đó là dục vọng đã bị đè nén suốt bao đêm…
Mãnh liệt như sói hoang.
Ánh mắt y dần trở nên sâu thẳm.
Trán và chóp mũi đều lấm tấm mồ hôi.
“Phùng Thập Nhị, nàng có thể… quản ta một chút không…”
Thuần Vu Diễm càng lúc càng tiến lại gần, Phùng Vận đã lui không còn đường lui.
Chỉ cần y muốn, vươn tay một cái là có thể ôm nàng vào lòng, bẻ gãy đôi cánh của nàng, kéo nàng chìm vào biển dục, dây dưa không dứt…
Trên đời này, chẳng ai có thể kiềm chế được y.
Nhưng dù thần trí đã mê loạn, thì trên người y lại như có một luồng sức mạnh kỳ diệu, trói buộc tay chân y, khiến y không thể làm ra chuyện vượt quá giới hạn.
Y không dám.
Chỉ sợ… về sau ngay cả khoảng cách gần thế này, cũng sẽ không còn nữa.
“Phùng Thập Nhị.”
Y khẽ gọi, giọng trầm thấp đầy mê hoặc.
“Nàng sờ ta thử xem… được không?”
Y làm như muốn kéo tay Phùng Vận.
Phùng Vận tránh né.
Lạnh lùng nhìn y chằm chằm, không mắng, cũng không nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Thuần Vu Diễm bỗng dâng lên một cảm giác nghẹt thở.
“Thật không muốn sao? Có tiện nghi mà không chiếm, còn là Phùng Thập Nhị sao?”
“Đa tạ.” Phùng Vận thờ ơ liếc y một cái, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua bình rượu trên án gỗ.
Bất ngờ mở miệng.
“Giang cơ cũng không được sao?”
Thuần Vu Diễm không ngờ nàng lại đột ngột hỏi điều đó.
Thì ra, nàng đều nhớ cả…
Đôi mắt đẹp ấy trở nên sắc bén khác thường, bức y không còn nơi nào trốn tránh. Y không biết nên thấy xấu hổ hay nên phát điên, đôi mắt đen như mực kia, ngập tràn lệ khí.
Y hơi cúi đầu, vẻ mặt chật vật, pha lẫn vài phần hung dữ.
“Nàng thử xem… ta là được hay không?”
Phùng Vận như có điều suy nghĩ, khẽ thở dài, “Vui buồn thất thường. Xem ra lần này đi Minh Tuyền, đã gặp Giang cơ rồi. Nàng ấy không đồng ý? Hay là cho ngươi sắc mặt khó coi?”
Đồng tử Thuần Vu Diễm hơi co lại, gương mặt tuấn tú bỗng tái nhợt đến dọa người.
Thao Dang
“Nàng điên rồi à, Phùng Thập Nhị, nàng ta dám cho ta sắc mặt à?”