Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 639

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:01:24
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuần Vu Diễm bỗng thấy nghẹn ở n.g.ự.c, không biết là mùi vị gì, khen Bùi Quyết thì thôi đi...

Ngay cả Tiêu Trình, trong mắt nàng, cũng là người “bụng chứa trời đất”…

Vậy còn y thì sao?

Tính toán cả tiền ăn của Ngao Tử.

Thuần Vu Diễm cảm thấy chân răng ê ẩm.

“Không ngờ Phùng Thập Nhị lại coi trọng tiền phu đến vậy?”

Một tiếng “tiền phu”, khiến khóe môi Phùng Vận khẽ cong lên.

Ai nói không phải tiền phu chứ? Kiếp trước đã sống cùng bao nhiêu năm rồi.

Nàng khẽ giọng, bật cười lạnh.

Có làn sương mỏng dâng lên trong đôi mắt đen của nàng.

Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu đã hiện ra hình ảnh Phùng Vận tuyệt vọng bất lực nơi Tề c.ung, tiếng khóc thê lương đau đớn.

Nàng nói: “Kẻ yếu mới thích âm thầm bôi nhọ sau lưng, làm lu mờ uy phong kẻ khác. Ta khen hắn, không phải vì tình, mà chính là vì hận.”

Thuần Vu Diễm khựng lại.

Thao Dang

Không nói được gì.

Khoảnh khắc ấy, y không còn thấy ghen tị với Tiêu Trình, vị ‘tiền phu’ kia nữa.

Ánh mắt lạnh lẽo mà Phùng Thập Nhị nhìn ra, từ trước đến nay chưa từng dành cho y.

Đó không chỉ là hận, mà là một ngọn lửa báo thù, được nuôi dưỡng từ đầy rẫy thương tích, nay lại có thể thản nhiên mà nói, nhẹ nhàng mà cười, song vẫn không sao thoát ra nổi.

Y không muốn bị c.uốn vào.

“Phùng Thập Nhị.”

Thuần Vu Diễm trầm mặc một lúc, chiếc mặt nạ phản chiếu ánh nắng lóe lên tia sáng ấm áp, khóe môi như cười như không.

“Nàng mời ta ăn món mới, thì ta không lấy tiền cơm của Ngao Tử nữa.”

355- Tâm tư của Thế tử.

Thời tiết vào hạ, đào ngó sen non trở thành một việc vui trong trang.

Ngó sen nằm sâu trong lớp bùn, mềm non giòn mát, xào, trộn hay muối đều ngon, nhưng để đảm bảo củ sen lớn và được mùa, việc đào ngó sen rất được coi trọng, không thể quá sớm, cũng không được quá muộn, còn phải chú ý đến sự sinh trưởng của cây sen, tránh làm tổn hại dây sen…

Khải Bính xắn tay áo, đích thân dẫn người xuống ao.

Một đám bộ khúc đứng trên bờ hò hét cổ vũ, còn mấy bộ khúc mới nhập trang, trước giờ chưa từng ăn sen, thấy ai nấy như đón Tết, lại nhìn Khải thống lĩnh xưa nay nghiêm khắc đoan chính, giờ đây lấm lem bùn đất mà vẫn vui như hài tử, vừa lạ lẫm vừa khó tin…

“Ngó sen thật sự ngon đến vậy sao?”

“Tất nhiên rồi.”

Có người hỏi, có người đáp.

“Nhưng cũng không chỉ là để ăn thôi đâu…”

“Thế là vì sao?”

Năm trước, nương tử dẫn họ dời đến điền trang ở Hoa Khê, thiếu thốn lương thực, ngày tháng gian nan, ao sen này do ít người biết dùng, nên còn được giữ lại trong năm mất mùa, giúp họ no bụng, cứu nguy một phen lớn…

Những người đi theo Phùng Vận từ sớm vẫn ghi nhớ chuyện ấy, tuy không nói rõ được, nhưng đều bảo:

“Cứ xem như là ơn trời đi.”

Người mới nghe mơ hồ, người cũ thì rạng rỡ nụ cười.

Chốc lát, tiếng hò reo càng thêm vang dội, như muốn xé toang trời đất, cả trang trại rộn ràng như hội.

Vừa có thể ngắm hoa vừa có thể ăn được, ai lại không thích?

Trong thôn bắt đầu có người kéo đến, tìm A Lâu xin giống sen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-639.html.]

A Lâu hào sảng nói: “Bây giờ thì chưa được đâu, đợi đến sau lập thu hãy đến. Các ngươi muốn trồng thì có thể đào ao trước, dưỡng lớp bùn cho tốt đã…”

Dân làng biết Lý chính nương tử không bao giờ giấu nghề, lập tức mừng rỡ, hớn hở hỏi han cách trồng sen lấy ngó.

A Lâu gãi đầu, nói vài câu không rõ ràng, bèn gọi Từ tẩu tử tới.

“Việc đồng áng trong trang đều do Từ tẩu tử chủ quản, có gì không hiểu, cứ hỏi tẩu ấy là được.”

Từ tẩu tử đang đứng xem trượng phu nhà mình đào ngó sen, nghe vậy cười ha hả: “Ta chỉ là phụ nhân quê mùa, chẳng biết gì nhiều đâu, toàn là nương tử dạy tay chỉ tay nắm cả đấy. Sau này các người muốn học, chờ đến lúc lập thu bắt đầu ươm giống, chọn ngày nào đó cùng nhau đến, ta nói cho nghe một thể…”

Thôn dân cảm động.

Biết tiểu hài tử bên cạnh Phùng Vận chính là Hoàng đế, họ không dám đến gần, chỉ đứng xa xa, hướng về phía ấy hành lễ tạ ơn.

Nguyên Thượng Ất nhìn cũng thấy cảm động.

Kéo tay Phùng Vận, chợt thì thầm hỏi:

“Nếu bách tính dưới sự trị vì đều vui vẻ như Hoa Khê, vậy có phải là vua tốt rồi không?”

Phùng Vận khựng lại.

Vấn đề này thật khó trả lời.

Lúc người ta còn chưa đủ ăn, thứ họ cần chỉ là được no bụng.

Nhưng khi ai cũng đã ăn no mặc ấm rồi, thì mong cầu lại khác đi…

Nàng đáp: “Hoàng đế làm được như vậy, từ xưa đến nay thật sự không nhiều. Nếu sau này A Nguyên có thể làm được như thế, thì chính là minh quân.”

Nguyên Thượng Ất gật gật đầu.

Rất nhanh, hài tử ấy liền tự tìm được một lý lẽ cho mình.

“Vậy nếu nương tử làm Hoàng đế, chẳng phải là sẽ làm được rồi sao?”

Phùng Vận giật mình, suýt nữa bịt miệng cậu lại.

“Trị một thôn và trị một nước, làm sao giống nhau được?”

Đôi mắt hài tử ấy trong veo không vướng bụi trần, dĩ nhiên không có ý đào hố cho nàng.

Phùng Vận mỉm cười nắm tay cậu.

“Mặt trời lên cao rồi, chúng ta vào nhà thôi.”

Bên ngoài đông người, Phùng Vận không muốn sinh chuyện.

Thuần Vu Diễm nghe vậy lại cười, liếc nàng một cái.

“Ta đã nói rồi, đây là củ khoai lang bỏng tay mà?”

Hôm đó, Nguyên Thượng Ất không nghe thấy những lời này, cậu không hiểu Thuần Vu Diễm đang nói gì, ngoan ngoãn hành lễ cáo lui, để Phùng Vận dắt tay rời khỏi đình gỗ.

Phùng Vận liếc mắt nhìn cái kẻ xem náo nhiệt chẳng ngại chuyện lớn.

“Chút nữa ta tới Vân Trang tìm ngài tính sổ.”

Một câu, hai nghĩa?

Thuần Vu Diễm khẽ cong môi, biết rõ nàng nói “tính sổ” là tính tiền cơm của Ngao Tử, cũng là trách y vừa rồi lỡ lời, hoàn toàn chẳng dính dáng chút mập mờ nào, vậy mà lại chẳng thể kiềm lòng, cứ lặp đi lặp lại hai chữ ấy trong đầu…

Chút nữa.

Y ung dung đứng dậy, nhìn theo bóng dáng thướt tha kia.

Đôi vai gầy nhưng luôn thẳng tắp, nụ cười trên gương mặt dưới ánh ban mai rạng rỡ động lòng người, từng lời nói, từng cử chỉ, từng nhăn mày, từng nét cười, đều vừa vặn đến hoàn mỹ. Lúc rời đi, nàng còn không quên hướng về đám thôn dân đang vây quanh ao xem đào ngó sen ở phía đối diện, chắp tay cáo từ.

Phùng Thập Nhị a…

Nàng làm sao có thể dung hòa được cả yêu kiều và phóng khoáng như thế?

Mà chính y…

Một mặt là cơn ngứa ngáy đến tận xương tận tủy, chẳng cách nào gãi được.

Một mặt lại hận không thể lột da nàng, róc gân nàng, cắn lấy một miếng thịt nàng, mới có thể hả giận…

Loading...