Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 638

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:01:21
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyên Thượng Ất vừa nghe xong, liền hơi sốt ruột.

“Con sẽ chăm chỉ học bài thật tốt.”

Phùng Vận ừ một tiếng, “Ta tin A Nguyên.”

Nguyên Thượng Ất mừng rỡ, cúi đầu vuốt lông trên lưng Ngao Tử, “Ngao Tử, ngươi cũng tin ta, đúng không?”

Cậu không giành con mèo nhỏ lông trắng nhà Khổng nương tử, lại được một con mèo lớn thế này, Nguyên Thượng Ất cảm thấy rất vui.

Hài tử, thậm chí chưa có ý thức sợ hãi, rất tự nhiên mà ôm lấy cổ của Ngao Tử bằng cả hai tay.

Thao Dang

Ngao Tử vốn cảnh giác với người lạ, đặc biệt không thích người xa lạ thân thiết với mình như vậy...

Nhưng với Nguyên Thượng Ất, Ngao Tử lại vô cùng khoan dung.

Nó ngẩng đầu nhìn Phùng Vận.

Phùng Vận xoa xoa đầu nó, Ngao Tử liền cụp tai, thu lại vẻ hung dữ.

Dáng vẻ ấy nào giống dã thú ăn thịt, rõ ràng là một con mèo nhà.

Thuần Vu Diễm vừa từ Vân Trang đến, đã trông thấy cảnh tượng ấy, bất giác chỗ chân răng hơi ngứa ngáy.

Hay thật đấy!

Ở Vân Trang, y cơm ngon rượu tốt c.ung phụng Ngao Tử, vậy mà con quỷ này vẫn không chịu thân thiết với y. Hôm đó y tưởng đã thuần hóa được nó, vừa định ôm một cái đầy nhiệt tình, mới vòng tay qua cổ, suýt nữa thì bị nó tiễn về Tây thiên…

Cả ngày gầm gừ như hổ như báo, hễ thấy y là nổi khùng, cảnh cáo...

Sao đến trước mặt Phùng Thập Nhị, lại hóa thành mèo rồi?

“Hừm!” Người chưa đến, tiếng đã vang lên trước.

“Phùng Thập Nhị, nàng qua cầu rút ván như thế đấy à?”

Phùng Vận ngoảnh lại nhìn y một cái.

Áo gấm thêu hoa, đai ngọc vòng tay, phát quan bích ngọc, phong độ ngời ngời như thế tử trong cõi tục, thế mà cố tình đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ, kiêu căng hết mực.

Nàng thầm thở dài trong lòng.

Đã lâu không thấy mặt thật của Vân Xuyên thế tử rồi.

Cũng khá nhớ... để ngắm một chút.

Nàng khẽ cười, “Thế tử chẳng phải đi quận Tín Nghĩa rồi sao? Bao giờ trở lại vậy?”

Thuần Vu Diễm liếc mắt, “Cho nên nàng có thể lặng lẽ mang Ngao Tử đi, một tiếng chào cũng không nói?”

Phùng Vận thấy oan, “Ta đã nói với Khúc tiên sinh rồi.”

Khúc Định cái lão già bất chính đó!

Thuần Vu Diễm âm thầm mắng một câu trong bụng, khóe môi cong lên.

“Vậy giờ ta về rồi, có thể trả nhi tử nuôi lại cho ta được chưa?”

Phùng Vận lườm hắyn một cái, “Thế tử bảo người tính tiền thức ăn cho Ngao Tử, ta bảo A Lâu thanh toán cho.”

“Lúc cần thì lôi ra dùng, lúc xong rồi thì đẩy sang bên.” Thuần Vu Diễm lầm bầm bất mãn, bước đến gần nàng, như thể lúc này mới thấy tiểu Hoàng đế, hành lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-638.html.]

“Bệ hạ cũng ở đây? Thuần Vu Diễm tham kiến Bệ hạ.”

Nguyên Thượng Ất ngồi ngay ngắn, lễ nghi đoan chính, rất có khuôn phép, “Thế tử miễn lễ.”

Hôm đó trên quan đạo nghênh giá, chỉ thấy từ xa.

Vì cái lễ này, Thuần Vu Diễm mới chăm chú nhìn kỹ hài tử sáu tuổi này...

Lại có chút không giống với tưởng tượng của y.

Không giống như các hoàng tử trong c.ung, cũng không giống hai tên thứ đệ phóng túng xa hoa của y, trái lại càng gầy yếu tái nhợt hơn trong lời đồn, giống như đã bao năm không hề phơi nắng, da còn trắng hơn cả y vài phần…

Y khẽ mỉm cười, đối diện với một hài tử thì cũng chẳng có gì cần khách sáo, liền quay sang nhìn Phùng Vận, nói đến chuyện lần này đi Tín Nghĩa.

“Hòa Nghị Quán trước kia, rất là náo nhiệt, thương nhân các nước tụ hội về đó. Bến Trúc Diệp cạnh điền trang của ta, hiện đang xây cầu lớn, giả như thời gian thuận lợi, Minh Tuyền tất sẽ nhân khang vật thịnh, cửa hàng san sát, xe ngựa nườm nượp, phồn hoa như gấm… Đúng là tấc đất tấc vàng. Lần đó mua cả một mảng lớn đất đai, Phùng Thập Nhị, lại để nàng kiếm được rồi…”

Phùng Vận nhướng mày, “Xây cầu lớn?”

Đại Tấn phân làm hai, rồi lại tiếp tục chinh phạt Bắc Nhung, triều đình Tây Kinh còn đang tự thân khó giữ, căn bản không có thời gian, tinh lực hay tài lực để mà tu sửa cầu đường.

“Tiêu lang của ngươi, một tay chủ trương chuyện ấy.” Thuần Vu Diễm vốn định trêu ghẹo, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ngữ điệu lại lạ lùng mang theo chút ghen tuông.

“Đường lên ngôi của quân vương nước Tề, quả thật thuận buồm xuôi gió. Nay văn võ nước Tề đều một lòng quy thuận, triều chính thái bình, sĩ nông công thương, ai nấy an phận…”

“Ồ?” Phùng Vận khẽ cười, “Vậy sao?”

Thuần Vu Diễm cúi mắt nhìn nàng, “Nói ra sợ nàng nghe rồi lại buồn bực, người người phương Nam đều tán tụng: Tiêu lang lâm triều, thịnh thế sắp tới…”

Tiêu lang lâm triều, thịnh thế sắp tới?

Phùng Vận ánh mắt sâu lắng, nửa cười nửa không.

Dù có hận, có oán, dù Tiêu Trình đối với nàng lãnh lùng bạc bẽo, nhưng nàng cũng phải thừa nhận, trên con đường trị quốc, Tiêu Trình có chí hướng, có tầm nhìn.

Kiếp trước nước Tề thua xa Đại Tấn về mặt quân sự, đó là bởi vì có Bùi Quyết, có quân Bắc Ung…

Nhưng nếu xét ở phương diện khác, dân cư an cư lạc nghiệp, cảnh giàu mạnh, nhân văn học thuật, đều vượt xa triều đình nhà Lý do phụ nữ họ Lý nắm giữ.

Kiếp trước nàng không còn sống để tận mắt chứng kiến cảnh thịnh thế bốn phương quy phục của Tiêu Trình, nhưng nàng có thể đoán, chỉ cần Tiêu Trình không c.h.ế.t, không bệnh tật gì lớn, mà trị quốc cho tốt, thì c.uối cùng, giang sơn nhà họ Lý cũng sẽ lở loét mưng mủ mà sụp đổ trong tham vọng của hắn…

“Sao lại không nói gì?” Thuần Vu Diễm nhìn nàng, lại là ánh mắt như chẳng để tâm, mà lại ép người không lối thoát.

“Là đang nhớ Tiêu lang, hay đang nghĩ tới Bùi lang?”

Sóng nước trong mắt Phùng Vận khẽ lắng xuống.

Cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười khẽ.

“Bến Trúc Diệp xây cầu lớn, mở rộng đường sá, có lợi cho giao thương hai nước, Đại Tấn không tốn một đồng, chỉ hưởng lợi, ta còn có thể nói gì?”

Thuần Vu Diễm cười, cầm lấy chén trà, tự rót một ly.

Nguyên Thượng Ất lại nhạy bén bắt được điểm mấu chốt trong đó.

“Tiên sinh nói, thiên hạ hưng hưng đều vì lợi đến; thiên hạ rối rít cũng vì lợi đi. Vậy quân vương nước Tề vì sao phải tiêu tiền của mình, để Đại Tấn hưởng lợi?”

“Hỏi hay lắm.” Phùng Vận nhìn cậu tán thưởng, như thể đang nói đến không phải là Tiêu Trình, mà là một cố nhân tri kỷ nào đó, khóe môi còn mang theo ý cười không rõ lành hay dữ.

“Đó chính là đạo làm vua. Bản thân muốn lập thân thì cũng giúp người khác lập thân, bản thân muốn đạt thì cũng giúp người khác đạt, trong bụng chứa cả trời đất, cùng nhau mưu lợi, cùng nhau sinh tồn. Chèo thuyền đưa người, cũng là đang tự đưa mình.”

Nguyên Thượng Ất như hiểu như không, gật gật đầu.

“Con học được rồi.”

Loading...