Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 634
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:01:12
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Thượng Ất gật đầu đồng ý.
Con mèo nhà Khổng Vân Nga đúng là đã sinh sáu con mèo con, không biết mèo cha là ai, mấy con mèo con đều cực kỳ đáng yêu, đặc biệt có một con lông trắng pha điểm vằn lê, mắt to, miệng chúm chím, dáng mặt đoan chính, trông còn xinh xắn hơn hẳn đám huynh đệ tỷ muội của nó.
Nguyên Thượng Ất nhìn mà không chớp mắt.
Khổng Vân Nga hỏi: “Đợi mèo con cai sữa rồi, đưa tặng cho Bệ hạ, được không?”
Mấy con mèo vốn là nuôi cho nhi tử nàng là Hành Dương để cậu bé giải khuây, là bạn nhỏ của cậu. Vừa nghe mẫu thân nói vậy, Hành Dương lập tức không vui.
Đó là con mèo mà cậu bé thương yêu nhất.
“A nương, là của con, là của con…”
Hành Dương mới ba tuổi, hoàn toàn không hiểu gì về tôn ti quý tiện, đối với vị ca ca cao hơn cậu bé, lớn hơn cậu bé trước mặt, chẳng hề có chút kính sợ, chỉ biết có người muốn cướp báu vật mình yêu thích, liền ôm c.h.ặ.t mèo con vào lòng, ánh mắt hừng hực cảnh giác.
Nguyên Thượng Ất ngẩn ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn Phùng Vận.
Phùng Vận hỏi: “Muốn không?”
Nguyên Thượng Ất do dự một chút.
Người trong c.ung từng nói với cậu, thiên hạ muôn dân vạn vật, đều là của cậu, cậu là thiên tử, muốn gì cũng được…
Cậu rất muốn con mèo đó, nhưng cậu thấy rõ Hành Dương không cam lòng, suy nghĩ một lát, cậu lắc đầu.
Phùng Vận trên mặt lộ ra ý cười, cũng không nói thêm gì.
Trong lòng Khổng Vân Nga thì có chút bối rối.
Tiểu hài tử thì không biết gì, người lớn chẳng lẽ cũng hồ đồ sao?
Thấy tiểu Hoàng đế cứ mãi nhìn về con mèo lông trắng vằn lê kia, nàng ta vừa áy náy vừa căng thẳng, vội nói chờ mèo con lớn chút nữa sẽ đưa tới.
“Vân Nga không cần như vậy.”
Phùng Vận mỉm cười, dịu dàng dỗ dành Hành Dương mấy câu, rồi dắt Nguyên Thượng Ất rời khỏi nhà họ Khổng.
“Bệ hạ thích con mèo nhỏ đó, đúng không?”
Nguyên Thượng Ất khẽ “ừ” một tiếng.
Phùng Vận cúi đầu nhìn cậu, “Vậy khi Khổng nương tử hỏi người có muốn không, sao lại lắc đầu?”
Nguyên Thượng Ất mím môi, cụp mắt bước đi, không nói gì.
Phùng Vận nheo mắt cười, “Là bởi vì thấy Hành Dương thích, nên không muốn giành đồ của bé, phải không?”
Nguyên Thượng Ất lúc này mới lại khe khẽ đáp “ừ” một tiếng.
Đứa nhỏ này thật sự rất ít nói, Phùng Vận không dám tưởng tượng sau này khi cậu lớn thêm, đối diện với vị đại thần phò tá là Ung Hoài Vương, hai người sẽ giao tiếp kiểu gì.
“Bệ hạ làm vậy là đúng đấy.” Phùng Vận khích lệ cậu, “Quân tử không tranh giành sở thích của người khác, Bệ hạ là quân tử, sau này khi thân chính, cũng sẽ là một minh quân.”
Ánh mắt Nguyên Thượng Ất chợt tối lại.
“Ta không muốn làm Hoàng đế, có được không?”
Phùng Vận nghe xong, lông mày giật giật, cả gương mặt như đông cứng trong chớp mắt.
May mà, ngoài Tiểu Mãn theo sát bên người, mấy thị vệ khác đều đứng cách xa, nếu không câu này mà truyền ra ngoài, nói nàng xúi giục tiểu Hoàng đế thì cũng thôi đi, chỉ e đối với tiểu Hoàng đế lại càng bất lợi.
Nàng không giống Đổng Bách luôn căng thẳng, lại càng không giống Lâm nữ sử suốt ngày dạy đời quở mắng, chỉ trầm ngâm một chút, rồi khẽ nói:
“Vấn đề này chờ Bệ hạ lớn hơn hãy nghĩ tiếp. Giờ Bệ hạ còn nhỏ, chỉ cần làm một hài tử, tùy tâm mà sống là được.”
Nguyên Thượng Ất: “Làm Hoàng đế thì không thể tùy tâm.”
Phùng Vận ngẩn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-634.html.]
Một hài tử ít nói như vậy, mà tâm tư lại sâu sắc đến thế.
Nàng khẽ cười, chuyển hướng câu chuyện: “Chút nữa ta dẫn Bệ hạ ra phố dạo một vòng nhé…”
Quả nhiên Nguyên Thượng Ất liền quên chuyện vừa rồi. Dù miệng không nói gì, nhưng trên mặt, trong mắt đều ánh lên niềm vui sướng.
Dù sao cũng là một hài tử, vui buồn đều hiện rõ trên nét mặt.
Từ xưởng may trở lại điền trang, Phùng Vận sai người chuẩn bị xe bò, như đã nói trước đó, dẫn Nguyên Thượng Ất đi xem châm lửa lò gốm, sau đó nhân trời còn chưa quá oi nóng, thong thả đi về phía thành An Độ.
Nguyên Thượng Ất mắt không chớp nhìn con bò lớn.
Đây là lần đầu tiên hắn ngồi xe bò, lại là loại xe không mui.
Dọc đường đi, không ít dân làng chào hỏi Phùng Vận.
Nguyên Thượng Ất ngồi sát bên nàng, đôi mắt chan chứa hiếu kỳ.
“Sao họ không gọi Vương phi là Vương phi? Sao gặp Vương phi mà không hành lễ?”
Phùng Vận mỉm cười: “Trong thôn không có nhiều phép tắc đến vậy. Mọi người đều bận rộn, tay thì xách đòn gánh, tay thì xách rổ rá, lễ nghi rườm rà quá, chẳng phải sẽ thấy bất tiện sao?”
Nguyên Thượng Ất hỏi: “Thế Vương phi không thấy họ vô lễ sao?”
Phùng Vận nhẹ nhàng cười, “Dĩ nhiên là không, như vậy ta mới thấy thoải mái.”
Nói rồi, như chợt nghĩ ra điều gì.
“Lát nữa vào thành, Bệ hạ cũng gọi ta là ‘nương tử’ như họ nhé.”
Nguyên Thượng Ất ngẫm nghĩ một lát, “Vậy còn ta?”
Hài tử trắng trẻo, đôi mắt đầy mong đợi, trông thật khiến người ta đau lòng.
Phùng Vận không nhịn được ngứa tay, khẽ chạm vào mũi cậu.
Thao Dang
“Hôm nay ngài ra ngoài, cũng không phải là Bệ hạ. Nếu không, người trên phố đều quỳ xuống hành đại lễ, thì còn gì vui nữa?”
Nguyên Thượng Ất gật đầu thật mạnh.
Nhìn ra được, cậu rất bằng lòng như vậy.
Phùng Vận nghiêng đầu cười hỏi: “Vậy ta gọi ngài là gì được đây? Nguyên tiểu lang? A Nguyên?”
Nguyên Thượng Ất: “A Nguyên.”
Cậu trả lời rất nhanh.
Như sợ Phùng Vận sẽ tự quyết định mất.
Bởi vì “A Nguyên” nghe gần gũi hơn nhiều so với “tiểu lang quân”.
Cậu muốn thân thiết với Vương phi.
Phùng Vận nhìn ra được, nơi khóe môi không để cậu trông thấy, khẽ cong lên, toàn khuôn mặt ánh lên nét dịu dàng.
“A Nguyên, con ngồi sát vào một chút, để ta hỏi con, có nhận ra những loại cây trồng ven đường không…”
Xe bò lắc lư chậm rãi, tiến vào thành An Độ. Lính gác cổng nhận ra Phùng Vận, vừa định bước tới hành lễ, liền bị ánh mắt nàng ngăn lại.
Nàng cứ như một người dân thường, dẫn Nguyên Thượng Ất xuyên qua dòng người tấp nập, đi giữa phố phường đông đúc, len lỏi qua các sạp hàng rộn ràng.
Bánh bao thịt ba tiền một cái.
Nhưng quầy hàng bày ra nửa ngày, thứ bán chạy nhất lại là mấy cái bánh bột lúa mạch hấp trong xửng bên cạnh.
Nguyên Thượng Ất rất lấy làm khó hiểu, “Họ không thích ăn bánh bao thịt sao?”
Phùng Vận nói: “Một cái bánh bao thịt có thể đổi được hai cân gạo lứt.”
Nàng không giảng giải quá sâu.
Nhưng Nguyên Thượng Ất đã tự hiểu ra.