Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 633
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:01:09
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm nữ sử vô cùng lúng túng.
Sự kiêu ngạo của Ung Hoài Vương phi khiến bà ta không thoải mái, nhưng lại không thể không giữ lễ, cúi mình thi lễ: “Bệ hạ đang dưỡng bệnh, đại phu nói, không tiện xuất hành…”
“Ta đã hỏi Phù Dương y quan và Diêu đại phu, họ đều nói ra ngoài đi lại một chút cũng không sao.” Phùng Vận nói xong, ánh mắt cũng không liếc nhìn bà ta lấy một cái, bước thẳng vào nội thất, đứng ngoài màn trướng hành lễ.
“Thần phụ tham kiến Bệ hạ.”
Trong trướng không một tiếng động.
Tĩnh lặng đến mức, như thể bên trong chẳng có ai.
Tiểu Hoàng đế đang giả vờ ngủ?
Phùng Vận hơi ngạc nhiên, khẽ cười: “Hoa sen trong ao đã nở rồi, Bệ hạ có muốn đi ngắm một chút không?”
Thao Dang
Nguyên Thượng Ất đã nghe thấy giọng nàng từ sớm.
Cắn c.h.ặ.t môi dưới, gương mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi, nhưng lại ra sức kìm nén.
Phùng Vận lại nói: “Con mèo của nhà Khổng nương tử ở xưởng may vừa sinh sáu chú mèo con, Bệ hạ có muốn đi xem không, mèo con xinh lắm.”
Nguyên Thượng Ất trong lòng ngứa ngáy.
Nói đến hoa sen, cậu còn chịu được.
Trong c.ung cũng có thể nhìn thấy hoa sen, chẳng có gì lạ.
Nhưng mèo sinh con, cậu chưa từng thấy qua…
Cậu muốn đi, nhưng tất cả mọi người đều nói với cậu, cậu không thể ra ngoài, vì cậu là Hoàng đế, chỉ cần cậu ra cửa, sẽ khiến vô số người lo sợ, hoang mang bất an, ngay cả Viêm Sinh cũng nói, ve trong thôn cũng sợ cậu.
“Bệ hạ…”
Phùng Vận vẫn rất dịu dàng, còn mang theo chút ý cười.
Nàng không giống Lâm nữ sử, hễ chút là nổi nóng, dù không dám mắng cậu, thì cũng trút giận lên người c.ung nhân.
Giọng nói của Vương phi cũng thật dễ nghe, dịu dàng như làn gió nhẹ lướt qua bờ tường phủ đầy hoa, nhẹ nhàng, ấm áp, khiến người ta thấy thư thái…
“Xưởng nông cụ cũng vừa ra lò một lô nông cụ mới, người trong thôn đều tới xem. Dốc Lạc Đào ở đầu tây thôn cũng mới xây một lò gốm, hôm nay nhóm lửa lần đầu, nơi nơi đều náo nhiệt, Bệ hạ thật không muốn đi xem sao?”
Trong trướng vẫn không có tiếng đáp.
Phùng Vận khẽ thở dài.
“Thôi vậy, Bệ hạ đã ngủ say, vậy cứ ngủ cho ngon, thần phụ cáo lui…”
Nàng nhẹ nhàng khom người thi lễ, nhưng không quay người, cũng không bước đi.
Quả nhiên…
Ngay sau đó, màn trướng bị một bàn tay nhỏ bé vén lên từ bên trong.
Gương mặt trắng trẻo lộ ra một chút ửng đỏ xấu hổ.
“Ta muốn đi.”
Phùng Vận khẽ mỉm cười, rũ mắt nhìn hài tử trước mặt, “Nghe nói Bệ hạ không chịu ngoan ngoãn uống thuốc? Không uống thuốc thì không được ra ngoài chơi đâu.”
Nguyên Thượng Ất nhìn nàng, có phần chột dạ, giọng nhỏ xíu: “Thuốc đắng, ngày nào cũng uống, uống không nổi nữa…”
Phùng Vận đột nhiên thấy xót xa.
Theo bản năng, nàng nghĩ đến Khúc nhi…
Mỗi lần uống thuốc, nàng đau lòng con, mà con lại hiểu chuyện, ngược lại đau lòng nàng, lần nào cũng nói “không đắng, không đắng”, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt uống hết một hơi, sau đó nhe răng cười với nàng.
Khi đó, cũng chỉ lớn bằng Nguyên Thượng Ất…
Cũng bị nhốt trong c.ung cả ngày, giống như một con c.h.i.m nhỏ bị gãy cánh…
Thật đáng thương biết bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-633.html.]
Khi ấy, người trong Tề c.ung thường mách lẻo trước mặt Tiêu Trình, nói nàng thiên vị Khúc nhi, không thương yêu Dự Sơ.
Nhưng thực ra, làm mẫu thân, sao có thể không yêu con mình?
Không phải nàng thiên vị, mà là hai hải tử, Khúc nhi chịu đựng nhiều khổ đau hơn. Còn Dự Sơ thì còn nhỏ, ở trong c.ung cũng được chăm sóc chu đáo, phần tình thương mà nàng có thể trao cũng trở nên hữu hạn…
“Vương phi.” Nguyên Thượng Ất thấy nàng cứ nhìn mình, mãi không nói một lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trông thấy mà ủ rũ hẳn xuống.
“Ta sẽ uống thuốc. Người dẫn ta đi xem mèo con, đi xem lò gốm, được không?”
“Được.” Cảm xúc trong lòng Phùng Vận dường như trong khoảnh khắc ấy trào dâng, nàng cúi người, dang tay ôm c.h.ặ.t lấy Nguyên Thượng Ất.
“Ta mang theo mứt quả ngon lắm, chờ người uống xong thuốc, chúng ta lén ăn vài viên nhé, ngọt lắm ngọt lắm đó.”
Đôi mắt Nguyên Thượng Ất sáng rực lên.
Không phải vì mứt quả, mà là vì cái ôm này.
Rất hiếm khi có người ôm cậu một cách âu yếm như vậy.
Ngay cả mẫu hậu, cũng rất ít.
Cậu vẫn luôn nghĩ, chỉ có thân mẫ mới ôm như vậy, thì ra Vương phi cũng sẽ…
~~~~~~~~~
Bùi Quyết: Vận nương không viết thư, chẳng phải đã quên mình đã gả chồng rồi sao?
Phùng Vận: Bận, bận, bận (nói như thể ngươi đã gửi thư ấy…)
Bùi Quyết: Thôi được thôi được, cứ để nàng thanh tĩnh một chút, dù gì chờ ta về, chỉ sợ nàng lại đêm không yên giấc…
Phùng Vận: ??????
Thuần Vu Diễm: Người đêm không yên gối, rõ ràng là ta mới đúng!!!
~~~~~~~~~
352- Vi hành vi phục.
Mặt trời nhô lên từ đường chân trời, ánh nắng rải xuống đỉnh núi xa, sắc mây ấm áp phủ lên mặt nước Hoa Khê, lấp lánh sóng gợn. Trên đồng ruộng, ruộng bậc bậc nối nhau, nông dân đi lại giữa bờ bãi, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng hô lớn, tiếng cười sảng khoái…
Đây là cảnh tượng mà một tiểu Hoàng đế sáu tuổi như Nguyên Thượng Ất chưa từng thấy bao giờ.
Phùng Vận biết cậu bé hiếu kỳ, không cho người chuẩn bị xe, chỉ nắm tay cậu, đi bộ từ điền trang tới xưởng nông cụ, xem nông cụ mới ra lò.
Thị vệ đi theo từ xa, Nguyên Thượng Ất thì nắm tay Phùng Vận rất c.h.ặ.t.
Cậu rất căng thẳng.
Một thế giới mới lạ, chưa từng biết tới.
Một phần là hiếu kỳ, một phần là lúng túng.
Phùng Vận không vạch trần cậu, cũng không hỏi han gì, cứ để cậu tự mình tiêu hóa, chỉ nhẹ nhàng dịu giọng kể cho cậu nghe quá trình từ quặng sắt chảy đến khi thành hình nông cụ…
Nguyên Thượng Ất không nói nhiều, nhưng gật đầu liên tục, vô cùng ngoan ngoãn.
Phùng Vận càng thấy tính cách cậu có phần giống Khúc nhi, là một hài tử vô cùng hiểu chuyện, vì thế bàn tay nhỏ bé trong tay nàng, lại càng thêm yếu mềm.
Trái tim nàng như muốn tan chảy.
Một hài tử không có mẫu thân.
Một người mẫu thân mất đi hài tử…
Chỉ trong khoảnh khắc đó, Phùng Vận cảm thấy trái tim trống rỗng của mình, dường như đã được lấp đầy phần nào.
Từ xưởng nông cụ đến xưởng may, một quãng đường chẳng bao xa, quan hệ giữa Nguyên Thượng Ất và Phùng Vận đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
“Vương phi, chúng ta đi xem mèo sao?”
“Phải rồi. Xem mèo con.” Phùng Vận nghĩ một chút, rồi mỉm cười, “Lần sau ta lại đưa Bệ hạ đi xem mèo lớn.”