Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 632
Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:01:07
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Viêm Sinh khi còn ở Phùng gia bị phụ thân quản rất nghiêm, trong lòng phân biệt tôn ti nặng nề, đến Thái Bình Viên hay Dưỡng Tâm Trai đều không dám ngẩng đầu, chưa từng dám nhìn thẳng Trưởng công chúa hay tiểu Hoàng đế.
Bất ngờ bị tiểu Hoàng đế hỏi, hắn theo phản xạ ngẩng mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Nguyên Thượng Ất…
Lúc này mới phát hiện ra.
Tiểu Hoàng đế một chút cũng không đáng sợ.
Cậu gầy gò nhỏ xíu, là một hài tử nhỏ đến thế…
Thao Dang
Nhưng cậu là Hoàng đế.
Tất cả mọi người đều phải kính trọng cậu, sợ hãi cậu.
Viêm Sinh cũng không hiểu vì sao, mấp máy môi, yếu ớt bật ra hai chữ:
“Biết bay.”
Lâm nữ sử thấy vậy thì khẽ nhíu mày.
Không ngờ, Nguyên Thượng Ất lại hỏi tiếp: “Vậy ếch là mọc ra từ trong nước, hay là mọc từ dưới đất?”
Viêm Sinh đáp: “Trong nước. Cũng có thể nhảy lên đất.”
“Ếch có cánh không?”
“Không có.”
“Vì sao ve chưa từng bay vào trong viện của ta?”
Viêm Sinh ngẫm nghĩ một lát.
“Bệ hạ là Hoàng đế, ve sợ người.”
Hắn vốn là định tâng bốc tiểu Hoàng đế, ở Phùng phủ, phụ thân hắn vẫn hay nói với chủ nhân như vậy.
Nào ngờ tiểu Hoàng đế nghe xong, gương mặt vốn đã tiều tụy tái nhợt lại càng như phủ thêm tầng bệnh khí.
Hồi lâu mới khẽ nói: “Thì ra ve cũng sợ Hoàng đế…”
Diêu đại phu liếc nhìn vài lần, mỉm cười để lại phương thuốc rồi dẫn Viêm Sinh cáo lui.
Khi bước qua bậc cửa, ông ngoảnh đầu nhìn lại.
Quả nhiên thấy ánh mắt của Nguyên Thượng Ất vẫn dõi theo họ…
“Là một hài tử đáng thương.”
Trong thư phòng của Phùng Vận, Diêu Nho trình lên y án, trong đầu không ngừng hiện lên ánh mắt của tiểu Hoàng đế, không khỏi thở dài.
“Không có phụ mẫu bên cạnh, người bên mình thì ngoài miệng dỗ dành lừa gạt, chỉ cần nó không khóc không quấy, có thể báo cáo lên trên cho qua là được, chưa từng có ai quan tâm nó có vui không, có hạnh phúc hay không…”
Ông lắc đầu.
Sống như vậy, dù là ngôi Cửu Ngũ, thì được mấy phần tốt?
Phùng Vận cúi đầu cẩn thận xem kỹ y án, hồi lâu mới ngẩng lên.
“Vẫn chưa thấy thuyên giảm rõ rệt, là do đâu?”
Diêu Nho trầm mày, “Hài tửnày từ nhỏ đã mang bệnh, tuổi còn nhỏ mà bệnh đã kéo dài, vẫn cần từ từ điều dưỡng… Nhưng suốt ngày ở trong viện, cũng không có lợi cho việc dưỡng bệnh, vẫn cần ra ngoài vận động một chút, dưỡng thân phải dưỡng tâm.”
Phùng Vận trầm ngâm một lát, đặt y án xuống.
“Đã gọi là Dưỡng Tâm Trai, tất nhiên phải lấy dưỡng tâm làm chủ.”
Hai người thảo luận một hồi về bệnh tình của Nguyên Thượng Ất, trước khi rời đi, Diêu đại phu lại báo cho Phùng Vận biết.
“Thân thể Trưởng công chúa đúng là khá hơn nhiều, hôm nay Bình Nguyên huyện quân còn nhờ tiểu nhân gửi lời, nói mấy hôm nữa sẽ dẫn điện hạ đến điền trang chơi đùa…”
Phùng Vận chỉ cười không đáp.
Đây là điều Phù Dương Nghi luôn mong muốn.
Mong mẫu thân nàng ta, có thể đi lại nhiều với nàng hơn.
Ánh mắt Diêu Nho hơi trầm xuống, do dự nói: “Trưởng công chúa cũng đã thăm dò ta mấy lần rồi…”
“Thăm dò cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-632.html.]
“Thăm dò xem Đại vương có tin tức gì không, hỏi nương tử nghĩ thế nào về bà ta,
Suốt ngày lo nghĩ không biết bao giờ Bùi Quyết sẽ tìm bà ta tính sổ, Trưởng công chúa sao có thể yên lòng cho được?
Phùng Vận khẽ cười, “Vậy thì cứ để bà ta lo lắng đi.”
Chính nàng, chẳng phải cũng đang canh cánh trong lòng, bất an đấy sao?
Tin chiến thắng lớn ở Tây Bắc đã truyền về lâu như vậy rồi, tên nam nhân khốn kiếp kia vẫn như cũ chẳng gửi lấy một chữ cho nàng, có phải đã quên mất, hắn còn có một vị thê tử?
Phùng Vận cũng không gửi thư.
Hắn hành quân bên ngoài, nơi ở bất định.
Nàng cũng không muốn thể hiện ra mình quá nhung nhớ hay lo lắng, sợ khiến hắn suy nghĩ linh tinh, d.a.o động quân tâm...
Thôi vậy.
Đợi ngày hắn khải hoàn về triều, rồi hẵng tính sổ cho rõ ràng.
…
Hôm sau lại là một ngày nắng đẹp.
Trời thì tốt, nhưng Dưỡng Tâm Trai lại đầy rẫy bất an.
Tiểu Hoàng đế không chịu uống thuốc nữa, nằm trên giường, nói đầu choáng, không chịu dậy, không chịu ăn, mặc cho Lâm nữ sử và Đổng Bách dỗ dành thế nào, cũng không nói thêm một lời.
Lâm nữ sử quýnh lên, đi qua đi lại trong phòng.
Đổng Bách đề nghị: “Hay là mời Ung Hoài Vương phi đến xem thử?”
Nữ sử lập tức sa sầm mặt, quay đầu quát:
“Vương phi đâu phải đại phu, mời nàng ấy tới làm gì?”
Đổng Bách rụt cổ, lẳng lặng lui ra, nhân lúc thị vệ không chú ý, thoắt cái đã lẻn ra khỏi viện.
Khi Phùng Vận vội vã chạy đến, thì trong phòng nữ sử vẫn đang mắng mỏ nhũ mẫu và c.ung nhân, nói rằng hôm qua không nên để Bệ hạ ra sân chơi, phơi nắng quá lâu.
Bà ta nói rất to, Nguyên Thượng Ất nghiêng người, lấy chăn trùm kín tai lại.
Phùng Vận nghe thấy bên ngoài, mặt sa sầm, sải bước vào.
Hai Cấm quân thị vệ lập tức bước lên chặn đường.
“Vương phi dừng bước.”
Phùng Vận lạnh lùng nhìn qua, quét mắt lướt qua họ.
“Đợi tiểu nhân vào bẩm trước.” Thị vệ không dám nhìn nàng, cúi đầu, khom người đầy chột dạ.
“Không cần.” Phùng Vận khẽ cười, trong giọng có chút xa xăm, lại lạnh nhạt không giận mà khiến người không thể cãi lời, “Ở trên trang tử của ta, nếu ta có nửa phần dị tâm, các ngươi đã chẳng còn sống mà thấy mặt trời ngày mai.”
Sắc mặt thị vệ liền thay đổi.
Bất ngờ, mặt gã đỏ bừng lên.
Không rõ là vì giận, hay vì hổ thẹn.
Phùng Vận không thèm nhìn gã, dắt Tiểu Mãn đi thẳng vào.
Khí thế ấy khiến miệng thị vệ vừa mở ra, lại không phát ra nổi âm thanh nào.
Toàn bộ Dưỡng Tâm Trai, không ai dám động đậy.
Vén rèm bước vào, Phùng Vận nâng mắt nhìn, vừa vặn chạm vào ánh mắt kinh ngạc của Lâm nữ sử.
“Tham kiến Vương phi.” Lâm nữ sử cũng là người biết xem thời thế, thấy khí thế của Phùng Vận bức người, lập tức khuỵu gối.
“Không biết Vương phi giá lâm, thất lễ tiếp đón…”
“Ta đến đón Bệ hạ.”
Một chữ “đón” được Phùng Vận thốt ra rất đỗi thản nhiên, sắc mặt Lâm nữ sử lập tức thay đổi.
“Vương phi muốn đón Bệ hạ đi đâu?”
Phùng Vận liếc nhìn bà ta, lười chẳng buồn đáp.