Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 631

Cập nhật lúc: 2025-06-26 13:01:05
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khá hơn rồi, cũng chỉ có thể ở trong viện.

Nguyên Thượng Ất chưa từng thấy tù phạm, chỉ nghe Thái phó và mẫu hậu nói qua, hắn cảm thấy làm Hoàng đế và làm tù nhân, đại khái cũng giống nhau.

351- Ai dám trái lệnh.

Tiểu Hoàng đế có bếp riêng và đầu bếp riêng, tự nấu ăn trong Dưỡng Tâm Trai.

Bữa ăn đêm hôm nay Nguyên Thượng Ất không mấy khẩu vị, chỉ nếm thử một chút rồi đặt đũa xuống.

Quanh đó các c.ung nữ, thái giám vây một vòng, ghi chép Hoàng đế ăn gì, ăn bao nhiêu miếng, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, cậu bé vẫn cố chấp bước xuống bàn.

“Tiên sinh nói, quá ngọ không ăn, có lợi cho đường ruột.”

Đám hạ nhân thầm thở dài.

Bấy nhiêu người dỗ một tiểu hài tử mà cũng dỗ không nổi.

“Bệ hạ!”

Một tiểu hoàng môn hí hửng đi vào, hành lễ với Nguyên Thượng Ất, trong tay bưng một hộp thức ăn.

“Ung Hoài Vương phi sai người đưa tới, nói là trên trang vừa mổ heo, hấp bánh bao, còn làm vài món ngon, mời Bệ hạ nếm thử.”

Lâm nữ sử cau mày.

Thịt heo là thứ hèn kém.

Dân thường ăn không nổi món ngon, mới xem nó là của ngon.

Trong c.ung hầu như không ăn thịt heo.

Bà ta nói: “Thưởng cho bọn họ đi, Bệ hạ vừa dùng cơm xong…”

“Càn rỡ!” Giọng non nớt của Nguyên Thượng Ất bất chợt cao v.út.

Cậu bé không hài lòng liếc Lâm nữ sử, chỉ vào hộp đồ ăn kia.

“Ngươi, mang đặt lên án ăn của trẫm.”

Cậu mới làm Hoàng đế vài tháng, vẫn chưa quen xưng “trẫm”, ngoài mấy câu sáo ngữ lúc lên triều làm bù nhìn thì ít khi tự xưng như vậy, lại càng chưa từng nghiêm sắc mặt mà quở trách người khác.

Nữ sử giật mình hoảng hốt.

Vài c.ung nhân cũng vội cúi đầu.

Hộp đồ ăn được đặt lên bàn, ngoài bánh bao thịt hấp và hai đĩa món nhỏ, còn có một bát canh đậu lòng heo béo ngậy, có thả vài cọng lá xanh xanh.

Ngoài ra là một đĩa nhỏ củ cải muối.

Nữ sử nhìn bát canh lòng, nếm thử một ngụm, tức đến nghẹn.

“Vương phi đây là đang sỉ nhục Bệ hạ sao? Phó phẩm của heo, những thứ dơ bẩn thế này, lại dâng lên cho Bệ hạ ăn…”

Nguyên Thượng Ất không nói lời nào, gắp một đũa đưa thẳng vào miệng.

“Bệ hạ!” Nữ sử hoảng hốt.

Nguyên Thượng Ất cụp mắt: “Ngon.”

Những lời còn lại của nữ sử, nghẹn lại trong cổ.

Đám c.ung nhân cũng trầm mặc, kẻ hầu thì tiếp tục hầu, người ghi chép thì tiếp tục ghi chép…

Tiểu Hoàng đế bữa này dường như ăn rất vui vẻ, nếu không phải Lâm nữ sử thấy cậu ăn quá nhiều, lên tiếng ngăn lại, chỉ sợ bụng cũng bị no đến vỡ ra…

Tình hình ở Dưỡng Tâm Trai, Phùng Vận đại khái đều nắm rõ.

Nhưng chưa từng can dự.

Thao Dang

Khác với “nắm quyền” mà mọi người vẫn tưởng, từ ngày Hoàng đế dời đến thôn Hoa Khê, ngoài chuyện mỗi ngày hỏi thăm Diêu đại phu và Phù Dương Cửu về bệnh tình của tiểu Hoàng đế, những việc khác, tất thảy đều giao cho thuộc quan mà tiểu Hoàng đế mang theo xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-631.html.]

Dưỡng Tâm Trai giống như một nơi độc lập tách biệt khỏi Trường Môn, có đầy đủ tự do và quyền chủ động.

Lần thứ hai Diêu đại phu tới vào lúc rạng sáng, nhắc đến chuyện này, vừa cười, vừa không khỏi thở dài:

“Bệ hạ thân thể đã không còn trở ngại lớn, chỉ là hôm qua ăn quá nhiều bữa tối nương tử đưa đến, hơi bị tích thực…”

Nói rồi lại nhíu mày:

“Dù sao vẫn là một hài tử, suốt ngày bị giữ trong Dưỡng Tâm Trai, thiếu mất sự hoạt bát linh động, thân thể cũng khó mà dưỡng tốt.”

Phùng Vận gật đầu, “Đa tạ vất vả.”

Diêu đại phu cười xua tay, “Bệ hạ rất nghe lời đại phu, rất phối hợp…”

Ngừng một lát, như nghĩ tới điều gì, ông lại nhìn về phía Phùng Vận:

“Tối hôm qua phủ Trưởng công chúa có sai người đưa lời, bảo tiểu nhân tới Thái Bình Viên bắt mạch cho điện hạ…”

Ông nói với Phùng Vận, kỳ thực là muốn nghe thử ý nàng.

Nói cho cùng, Diêu đại phu không hẳn là người của Trường Môn trang, nhưng từ lúc đến sống ở thôn Hoa Khê, ông dần dần giống như những người nơi đây, gặp chuyện không quyết được thì đều đến hỏi Phùng Vận.

Phùng Vận khẽ hừ một tiếng cười.

“Thầy thuốc không chọn bệnh nhân. Trưởng công chúa có bệnh, Diêu đại phu nên trị thế nào thì cứ trị thế ấy.”

Diêu Nho khom người thi lễ sâu, “Nương tử nói phải.”

Liên tiếp nhiều ngày, buổi sáng Diêu Nho khám cho tiểu Hoàng đế, buổi chiều tất sẽ đến Thái Bình Viên một chuyến. Nếu sáng đã đến Thái Bình Viên, thì về sẽ đến Dưỡng Tâm Trai.

Người trong thôn đều trêu chọc, giờ Diêu đại phu cũng coi như là ngự y rồi.

Diêu Nho chỉ cười ngại ngùng, không đáp.

Đa số người trong thôn đều tự hào vì có tiểu Hoàng đế đến an dưỡng ở thôn mình, đi đâu cũng ưỡn thẳng lưng, dù người khác không hỏi, họ cũng sẽ “vô tình” nói ra một câu trong lúc trò chuyện:

“Ta là người Hoa Khê.”

Chỉ có Diêu đại phu là rất điềm đạm bình thản.

Trưởng công chúa ở Thái Bình Viên vì muốn tạo quan hệ tốt với Hoa Khê, đã ban không ít tiền tài cho Diêu đại phu.

Ông cũng không từ chối, đều nhận lấy, rồi nhờ người mua ít dược liệu, đáp lễ lại cho thôn.

Những nhà nghèo khó, hoặc người già trẻ nhỏ mắc bệnh nhẹ đến lấy thuốc ở dược lư, Diêu gia chưa từng lấy tiền…

Danh tiếng lan xa, người tìm ông khám bệnh ngày một nhiều, Diêu Nho đành phải nhận thêm vài tiểu đồng giúp việc. Phụ thân già trong nhà, Diêu lão gia tử, tuổi cao rồi, cũng khoác lại áo chẩn bệnh, tái xuất giang hồ, kê đơn bắt mạch.

Người trong thôn lúc ấy mới biết, Diêu Nho y thuật cao minh là bởi có một người phụ thân còn tinh thông hơn nhiều…

Thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã sang tháng Năm.

Nắng hè như lửa thiêu đốt mặt đất, cỏ non bị nắng cháy đến quăn cả lá, người đi trên đường, dưới đầu dường như sắp bốc khói.

Ve hè không biết mệt, kêu râm ran trên những tán cây lớn ngoài điền trang, đến đêm, bên suối cũng có tiếng ếch ộp ộp vang lên không ngớt…

Dưỡng Tâm Trai ngột ngạt vô cùng.

Nguyên Thượng Ất khát khao tất cả những gì thuộc về bên ngoài.

Tiếng ve, tiếng ếch, tiếng suối, những chùm hoa hoè nở rộ…

Buổi chiều khi Diêu đại phu đến thỉnh mạch, cậu bất ngờ ngẩng đầu nhìn thiếu niên nhỏ tuổi đứng bên người đại phu.

“Viêm Sinh, ve có biết bay không?”

Kim Viêm Sinh mười hai tuổi, được Tiểu Mãn đưa tới dược lư của Diêu đại phu để làm việc lặt vặt, trong lòng Tiểu Mãn cũng mong hắn theo Diêu đại phu học ít tay nghề, sau này có đường mà đi, cứu người giúp đời. Diêu đại phu sảng khoái đồng ý, bình thường liền mang hắn theo bên mình.

Loading...