Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 623
Cập nhật lúc: 2025-06-25 02:15:12
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Phổ vừa thấy ông ta liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi.
“Tốt lắm cái đồ Ngao Chính nhà ngươi, nhất định cứ phải đối đầu với ta đúng không?”
“Ta phi!” Ngao Chính khinh miệt nhìn lão ta, “Ta đường đường là Thừa tướng, lại phải hạ mình đi đối đầu với một lão già như ngươi sao?”
“Quá là vô lý!”
Trước khi Đại Tấn phân liệt, chức quan của Nguyễn Phổ cao hơn Ngao Chính, tiếng nói cũng lớn hơn. Nay Ngao Chính đã là Thừa tướng, còn lão ta vẫn dậm chân tại chỗ cũ, Bùi Quyết cũng không giao cho lão quyền phụ chính.
Lúc biến cố Trung Kinh xảy ra, vì còn phải lo cho cả nhà già trẻ không kịp rời đi, lão ta mới không thể theo đến Nghiệp Thành. Giờ đây thấy cấp dưới năm xưa phô trương thế lực trước mặt mình, làm sao lão chịu được?
Nguyễn Phổ bốc lửa trong lòng, không thèm đôi co với Ngao Chính.
“Dù thế nào, hôm nay Bệ hạ cũng không thể rời khỏi kinh thành.”
Ngao Chính nhìn về phía đám Cấm quân.
“Nghe ngươi, hay nghe ta?”
“Tất nhiên là nghe ta.”
“Ta mới là Thừa tướng.”
“Thừa tướng thì sao?”
Nguyễn Phổ đột ngột đổi sắc mặt, lạnh lùng quát lớn: “Cấm quân đâu? Còn không mau bắt lấy tên gian thần nghịch tặc Ngao Chính!”
Thân thể Ngao Chính khẽ khựng lại, “Các ngươi dám!”
Ông ta khẽ vỗ hai tay, trầm giọng quát: “Người đâu, trói lão chó già gây loạn triều chính này lại cho ta!”
Thao Dang
Tiếng bước chân trầm nặng vang lên từ phía sau điện.
Một đám thị vệ tuốt đao lăm lăm, lặng lẽ tiến ra từ phía sau c.ung điện tĩnh mịch. Không biết từ lúc nào, dưới mái hiên, sau bức tường, khắp nơi đều là cấm quân mật phục, thị vệ của Địch Kỵ Ty đã giăng đầy.
Các phe thế lực đan xen, không ai nhường ai, ai nấy mắt trợn trừng, tay cầm đao bước lên, dày đặc chen chúc đầy lối đi trước điện Tuyên Quang.
“Đều dừng tay cho ai gia!”
Một tiếng quát trầm đục vang lên.
Mọi người cùng nhìn theo hướng phát ra thanh âm.
Cửa lớn điện Tuyên Quang mở ra.
Đoan Thái hậu, thân vận y phục trắng, tóc đen xõa xuống, đứng ở đó, dung nhan tiều tụy, chỉ thoáng nhìn đã thấy khuôn mặt trắng bệch ấy chẳng khác nào người c.h.ế.t.
“Không cần tranh cãi nữa, đều nghe theo ai gia.”
Chúng thần nhìn nhau kinh ngạc.
Mới ngày hôm qua, Đoan Thái hậu vẫn còn do dự không quyết, đến cả Từ Vĩnh cũng không khuyên nổi, sao hôm nay lại đột nhiên dứt khoát như vậy?
“Sao hả?” Đoan Thái hậu lặng lẽ liếc mắt quét qua mọi người.
Rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía đại môn điện Tuyên Quang, từ tốn ưỡn n.g.ự.c, phất tay áo trầm giọng:
“Lời của ai gia, không còn hiệu lực nữa sao?”
Ngao Chính hoàn hồn lại, khom mình hành lễ thật sâu.
“Thần kính tuân theo thánh dụ của Thái hậu.”
Nguyễn Phổ đứng ngây ra tại chỗ, mãi đến khi ánh mắt nửa cười nửa không của Ngao Chính quét qua, mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
“Thần lĩnh mệnh.”
Từ lúc triều đình Tây Kinh được lập cho đến nay, điều Đoan Thái hậu nói nhiều nhất chính là “theo lời ái khanh”, “ái khanh thấy thế nào là được”, việc gì nàng ta cũng không đưa ra được chủ ý, tai mềm, mắt hẹp…
Ai có thể ngờ, hôm nay Đoan Thái hậu lại đột nhiên đứng lên gây uy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-623.html.]
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, trái tim đang lo lắng bất an của Đoan Thái hậu c.uối cùng cũng buông xuống.
Những điều mà Ung Hoài Vương phi viết trong thư, quả thực không sai chút nào.
“Thái hậu cần phải đứng lên.”
“Nữ nhân tuy yếu, nhưng làm mẫu thân thì sẽ mạnh mẽ.”
Nàng ta đã đứng dậy, mới có được khí thế, những người này mới chịu nghe lời nàng. Nàng ta là Thái hậu, cớ gì phải xem sắc mặt đám thần tử? Dù trong lòng bọn họ có khinh thường nàng ta đến ngàn lần vạn lần, thì nàng ta cũng vẫn là mẫu thân của Hoàng đế.
Nữ nhân tuy yếu, nhưng làm mẫu thân thì sẽ mạnh.
Vì mạng sống của tiểu Hoàng nhi, cũng vì chính bản thân nàng ta. Lần này, nàng ta nhất định phải cứng rắn.
347- Tính toán như ý.
Thời tiết mấy ngày liền nắng ráo, hoa màu ngoài ruộng thay đổi từng ngày, lớn rất nhanh.
Trưởng công chúa mỗi ngày đều nhận được rau củ từ thôn Hoa Khê gửi đến, cũng hồi lễ cho Phùng Vận một ít trà ngon, y phục, qua lại thân thiết vô cùng.
Người ngoài nhìn vào thì mờ mịt cả đầu, không hiểu hai người này đang diễn vở kịch gì.
Dưới ánh mặt trời, trong thôn Hoa Khê sóng yên gió lặng, dân cày đang trông chờ vụ mùa này, ánh mắt ai cũng đầy mong đợi.
Trong Thái Bình viên, Trưởng công chúa ngồi bên cửa sổ phía tây, nhìn ánh vàng lấp lánh hắt lên bức tường cao, trong lòng như rơi xuống đáy vực.
Nửa canh giờ trước, bà ta nhận được mật báo từ Tây Kinh, tiểu Hoàng đế Thiên Thọ đã xuất c.ung vi phục, dọc đường có Địch Kỵ Ty và quân Bắc Ung hộ tống…
Ánh mắt Trưởng công chúa dần trở nên mê man.
Nguyên Thượng Ất từ nhỏ thân thể không tốt, thường lui tới tĩnh tu ở Bạch Mã Tự, cô điệt (cô cháu) gặp nhau không nhiều, tình cảm cũng chẳng sâu đậm…
Nói cho thật lòng, bà ta và Hi Phong đế cũng chẳng thân thiết gì mấy.
Hi Phong đế là người có thủ đoạn, có tâm cơ, Trưởng công chúa không thích hắn, nhưng cũng phải thừa nhận, hắn là một vị hoàng đế rất lợi hại, tâm tàn thủ đoạn độc. Chỉ tiếc mệnh ngắn, nếu sống thêm vài chục năm nữa, thì cục diện Đại Tấn chưa chắc đã ra nông nỗi hôm nay…
Bà ta lại khẽ thở dài một tiếng.
“A mẫu.” Phù Dương Nghi không biết đến từ khi nào, khoác lên vai bà ta một chiếc áo khoác.
“Người thật sự muốn giúp A Duyệt lên làm Hoàng đế sao?”
A Duyệt là nhi tử của Trang Hiền vương.
Ông ta là đệ đệ đồng phụ đồng mẫu với Trưởng công chúa (em trai cùng cha cùng mẹ).
Sắc mặt Trưởng công chúa đột ngột thay đổi, trừng mắt nhìn nàng ta.
“Ngươi nghe lời đồn ở đâu ra đấy? Không được ăn nói bừa bãi!”
Phù Dương Nghi mím môi.
“Nơi này không có người ngoài, chỉ có mẫu nữ chúng ta, A mẫu cớ sao phải giấu? Người làm bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng phải đều là để mở đường cho A Duyệt sao?”
Nói rồi lại cụp mắt xuống, hai tay ôm lấy cánh tay Trưởng công chúa.
“Chẳng trách người ta nói A mẫu thiên vị nhà mẹ đẻ, vì A Duyệt mà cái gì cũng có thể bỏ, ngay cả tính mạng của con và hai vị ca ca cũng không màng…”
Trưởng công chúa bỗng nghiêng đầu, trừng mắt nhìn nàng ta.
“Các ngươi nếu có chút chí khí, thì ta cũng đâu đến nỗi phải lăn lộn bôn ba như thế này…”
Phù Dương Nghi đảo mắt, “Ca ca không có chí khí là chuyện của huynh ấy, chứ con thì đâu có không có chí khí…”
“Còn dám nói?” Trưởng công chúa nhìn nữ nhi, trong lòng bỗng trào dâng một nỗi bi thương, “Mấy đứa các ngươi, từ nhỏ đến lớn, gây ra bao nhiêu chuyện cho ta, nếu mẫu thân các ngươi không phải là Trưởng công chúa, các ngươi liệu còn có mạng mà sống đến giờ không cũng chưa chắc đâu.”
Phù Dương Nghi im lặng.
Nếu mẫu thân nàng ta không phải là Trưởng công chúa, thì nàngta cũng đâu dám làm đến vậy…
Nghĩ đến chuyện năm đó mình đánh đập tiền phu gia (nhà chồng cũ), rồi phóng hỏa bỏ đi, quả thật cũng hơi ngông c.uồng… nên đành cúi đầu xuống.