Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 616
Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:19:41
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Vận nhìn bà ta, “Cách xa nghìn dặm, thật giả còn chưa rõ, lúc này thì cần gì phải đau buồn? Lui một vạn bước mà nói, nếu Đại vương thực sự có mệnh hệ gì, thì ta càng không thể đau buồn được. Nếu là Lý tặc hại ngài ấy, ta sẽ quét sạch chướng ngại, thay ngài ấy báo thù rửa hận, ăn miếng trả miếng…”
Nàng dừng một chút, rồi lại khẽ cười.
“Trên đời vô dụng nhất, chính là đau buồn. Trưởng công chúa thấy có phải vậy không?”
Năm xưa phò mã của Trưởng công chúa qua đời, chưa đầy nửa tháng, Trưởng công chúa đã có người mới.
Khi phò mã còn sống, hai người cũng xem như ân ái. Có người hỏi vì sao Trưởng công chúa không thương tâm, bà ta nói, trên đời vô dụng nhất chính là đau buồn. Nói phò mã thương bà ta nhất, chẳng đành lòng nhìn bà ta khóc, chỉ cần bà ta sống vui vẻ, phò mã dưới suối vàng cũng có thể an lòng.
Chuyện này, phần lớn các vị phu nhân ngồi đây đều biết.
Phùng Vận đột nhiên nhắc đến, Trưởng công chúa lập tức biến sắc.
Ngay cả Phù Dương Nghi cũng lộ vẻ lúng túng.
Đó chính là đòn trả miếng của Phùng Vận.
Đến thật nhanh.
343- Đại thế sở khuynh.
Khi rời khỏi Thái Bình viên, Phù Dương Nghi đích thân tiễn Phùng Vận ra đến cổng.
“Ta thay A mẫu, xin lỗi ngươi.”
Phùng Vận khẽ mỉm cười, “Quận chúa nặng lời rồi.”
Phù Dương Nghi siết c.h.ặ.t tay áo, “Vận nương, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, được không?”
Phùng Vận khẽ đáp: “Xin Quận chúa cứ hỏi.”
Phù Dương Nghi ngập ngừng một chút: “Nếu có một ngày, A mẫu ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi… có oán hận bà không?”
Phùng Vận sững lại, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, “Thần phụ thật lấy làm hoảng sợ. Trưởng công chúa là trưởng công chúa, thân phận thiên hoàng quý tộc. Phùng thị chỉ là một phụ nhân nhỏ bé, sao dám oán hận điện hạ? Quận chúa xin đừng nâng ta lên cao như vậy.”
Giọng nói nàng nhẹ nhàng bình thản, chẳng thể nghe ra xa cách, nhưng cũng không còn là thân mật như ngày xưa hai người ngồi chuyện trò nơi trang viên.
Trước thế c.uộc, con người quá đỗi nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không đủ sức xoay chuyển điều gì.
Phù Dương Nghi khẽ thở dài, mắt hoe đỏ.
“Ta cũng chẳng hiểu tại sao, sự tình lại thành ra thế này… Mới chỉ vài tháng ngắn ngủi, mà như biển hóa nương dâu, như đã đổi cả nhân gian. Những người quanh ta, không biết từ khi nào đã thay đổi hết, A mẫu thay đổi rồi, ngươi cũng thay đổi rồi.”
Phùng Vận thấy nàng ta nhìn mình, ánh mắt bi thương.
Mấp máy môi, những lời lạnh nhạt khó nói nên lời.
Nàng và Phù Dương Nghi chẳng thể tính là tri kỷ, nhưng từ giao tình mà xét, cũng xem như tâm ý tương thông...
Nhưng hai người đều hiểu, người sống thuận theo đại thế, khi đến lúc phải lựa chọn, thanh đao đã giơ lên, c.h.é.m về đâu, vẫn phải c.h.é.m xuống...
Phù Dương Nghi nhìn thẳng Phùng Vận, nói: “Ung Hoài vương gặp chuyện, ta khuyên ngươi nên sớm liệu trước. Tuy nói lời này có chút không phải, nhưng trong loạn thế, nữ tử lấy bảo toàn bản thân làm trọng. Vân Xuyên thế tử chẳng phải vẫn luôn có ý với ngươi sao? Chi bằng ngươi đi theo y đến Vân Xuyên, tránh đi cơn sóng gió này…”
Ngay cả Phù Dương Nghi cũng cho rằng mẫu thân nàng ta vì tranh đoạt quyền lực mà có thể ra tay với nàng sao?
Phùng Vận khẽ cười, đột nhiên cúi đầu, nắm lấy tay Phù Dương Nghi.
Trong lòng bàn tay nàng ta, mồ hôi rịn ra, sắc mặt tái nhợt.
Phùng Vận nói: “Đa tạ Quận chúa, ta sẽ suy nghĩ.”
Phù Dương Nghi như trút được gánh nặng, bất ngờ đưa tay ôm lấy nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-616.html.]
“Rồi sẽ ổn thôi, Vận nương. Ta tin rằng, thiên hạ này, nhân gian này, nhất định sẽ có một ngày ánh dương sáng tỏ, nhật nguyệt trong lành. Ngươi và ta có thể sống trong một thế giới không còn chiến tranh, an yên năm tháng.”
Phùng Vận nâng mắt, “Sẽ có.”
Phù Dương Nghi nhìn vào mắt nàng, muốn nói điều gì đó, nhưng ngẩn ra trong giây lát, lại không thể thốt nên lời.
Giọng của Cát Quảng đúng lúc ấy truyền tới.
Thao Dang
Từ sau lưng Phùng Vận, trước mặt Phù Dương Nghi.
“Nương tử, Đại lang quân đã trở về.”
Ôn Hành Tố không mặc chiến giáp, chỉ khoác một thân thường phục bó gọn bên trong áo choàng cỏ xanh, đầu đội mũ trùm đen, trông như một hiệp khách hành tẩu giang hồ. Mày mắt sắc như dao, khí thế bức người, gương mặt phong sương càng khiến hắn thêm vẻ phong trần lạnh lẽo. Hắn cưỡi ngựa đi giữa phố hoa loạn sắc dưới trời xuân tháng Ba, hệt như ánh dương tan băng, sưởi ấm nơi tim Phùng Vận đang giá lạnh.
“Yêu Yêu.”
Lời của Phù Dương Nghi nghẹn lại trong cổ họng.
Nàng ta gượng nở một nụ cười, định mỉm cười thân thiện với Ôn Hành Tố, nhưng ánh mắt hắn chẳng hề liếc sang nàng ta lấy một cái, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của nàng ta bên cạnh Phùng Vận, nhảy xuống ngựa, chỉ hành lễ qua loa.
“Tham kiến Quận chúa.”
Từ đầu đến c.uối, ánh mắt Ôn Hành Tố chưa từng rơi lên người nàng ta, lập tức xoay người dẫn Phùng Vận rời đi, lạnh nhạt như thể không phải là vị Ôn tướng quân ôn nhã nho nhã mà nàng ta từng quen biết.
Phù Dương Nghi cúi đầu, siết c.h.ặ.t tay áo, che giấu nỗi lúng túng trong lòng.
Cho đến khi họ đã đi xa, nàng ta mới quay đầu nhìn về phía đám tỳ nữ đứng không xa.
“Về thôi.”
Tỳ nữ hành lễ.
Nàng ta bước lại gần, dừng chân.
“Không được nhiều lời trước mặt A mẫu, nếu không, cắt lưỡi các ngươi.”
Tỳ nữ sợ hãi cúi gằm đầu, “Nô tì không dám.”
“Không dám? Hừ! Đừng tưởng ta không biết, các ngươi việc gì cũng bẩm báo hết với A mẫu. Chuyện trước kia thì thôi, từ nay về sau, bên cạnh ta nếu còn kẻ lắm mồm như thế nữa, hoặc tự tìm đường mà đi, hoặc chờ ta đánh c.h.ế.t rồi vứt xác.”
…
Phùng Vận đưa Cát Quảng và Ôn Hành Tố đến Ngọc Đường Xuân dùng bữa lót dạ.
Chạy suốt đường dài, Ôn Hành Tố sớm đã đói đến ruột dán lưng.
Khi ăn cơm, Phùng Vận không hỏi gì, hắn dường như cũng đang trầm ngâm suy nghĩ, cả người lặng lẽ khác thường.
Dùng xong bữa, Cát Quảng canh ở bên ngoài, Phùng Vận đích thân đưa khăn ấm cho Ôn Hành Tố lau tay.
“Tây Kinh thế nào?”
Ôn Hành Tố đón lấy, tay khẽ dừng một thoáng.
“Ta chưa vào thành Tây Kinh.”
Phùng Vận nhướng mi, lặng lẽ nhìn hắn.
Ôn Hành Tố nói: “Yêu Yêu còn nhớ, trước khi Ung Hoài vương lên đường, đã cùng ta đối ẩm suốt đến sáng không?”
Phùng Vận khẽ gật đầu, không ngắt lời.
Ôn Hành Tố nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt mang vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, “Lúc đó, ngài ấy đặc biệt dặn ta, không được rời khỏi Tín Châu. Dù có nhận được thánh chỉ từ Tây Kinh, cũng không cần để tâm. Nhất định phải trấn giữ năm quận Tín Châu, bảo vệ muội cho bằng được…”