Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 614

Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:19:36
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngao Thất nói: “Có Đại Tấn tương trợ, bờ cõi rộng lớn của Bắc Nhung đủ để Đại thủ lĩnh Mã Hợp vung oai một phen, cần gì phải sợ Mười Hai Bộ?”

Đại thủ lĩnh Mã Hợp vuốt râu, lắc đầu: “Ngao tướng quân chưa tường tận, ta xưa nay chưa từng mong chiến hỏa lan đến vùng núi Thương Nham. Ngài cũng thấy đấy, nơi này không khí trong lành biết bao, người dân nơi đây thuần phác biết bao, bọn họ không đáng bị chiến tranh liên lụy…”

Ngao Thất mỉm cười, không lên tiếng.

Những lời sáo rỗng thế này, nghe rồi thì thôi, không cần bận tâm.

Đại thủ lĩnh Mã Hợp thấy hắn im lặng, khẽ thở dài.

“Bắc Nhung tuy đất đai mênh m.ô.n.g, nhưng khí hậu khắc nghiệt, khó bề canh tác, không thể nuôi sống con người. Dù quân Tấn giúp ta chiếm được Mười Hai Bộ, ta cũng không thể giữ nổi mảnh đất rộng lớn đó. Người của các ngài, ở nơi này không sống nổi, chưa bao lâu ắt phải rút về phía nam núi Thương Nham, đống hỗn độn để lại, c.uối cùng vẫn là ta thu dọn…”

Ông ta lắc đầu.

“Không đáng, thật không đáng.”

Ngao Thất khẽ hừ một tiếng.

Đặc biệt nhờ người đưa thư, gọi hắn đến bàn mưu tính kế.

Giờ lại đích thân “khéo léo từ chối”, chẳng qua là điều kiện còn chưa đủ mà thôi.

Ngao Thất nói: “Nỗi lo của Đại thủ lĩnh không phải không có lý. Theo ý ngài, nên làm thế nào mới phải?”

Đại thủ lĩnh Mã Hợp nhìn sang bên cạnh.

Nữ tử tên A Mễ Nhĩ đã cúi thấp đầu ngượng ngùng, hai gò má ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.

Đại thủ lĩnh nói: “Nữ nhi ta còn chưa xuất giá, nếu Ngao tướng quân bằng lòng cưới nó làm thê tử, giữa chúng ta kết tình thông gia, thì ta dĩ nhiên sẽ không chút do dự, chẳng còn gì phải băn khoăn nữa. Dù Mười Hai Bộ có gây chuyện, ta cũng có cớ để nói.”

Những ngày này, Phùng Vận ngủ rất chập chờn, dù là nửa đêm, chỉ cần có chút động tĩnh, nàng liền giật mình tỉnh dậy.

Người trong trang đều biết dạo gần đây tâm tình của nương tử không được tốt, lời nói việc làm đều hết sức cẩn trọng.

Hôm ấy từ Hổ Khẩu trở về, vẫn chưa đợi được tin tức từ Tây Kinh, Phùng Vận mặt nặng như chì, tự nhốt mình trong phòng, tắm nước nóng một trận đã đời, chui vào chăn ngủ say một giấc tới sáng, quả nhiên là chuyện tốt tìm đến cửa.

“Nương tử.” Tiểu Mãn đứng ngoài ngáp dài, nói: “Có người tự xưng là người của Thái Bình viên đến, nói rằng Trưởng công chúa mời nương tử qua phủ trò chuyện một phen.”

Phùng Vận ngồi trên giường trầm mặc chốc lát, rồi chậm rãi mỉm cười.

“Vào đi, giúp ta thay y phục.”

342- Ăn miếng trả miếng.

Tiểu Mãn dẫn Hoàn Nhi và Bội Nhi bước vào phòng thì thấy sắc mặt Phùng Vận vô cùng bình tĩnh, đang ngồi trước gương trang điểm, đưa lưng về phía họ nói:

“Lấy triều phục của ta, búi tóc thấp, phối với bộ dao, trâm và khuyên tai.”

Hoàn Nhi và Bội Nhi liếc nhìn nhau, rồi lại trao đổi ánh mắt với Tiểu Mãn.

Ba người đều tỏ ra kinh ngạc.

Phùng Vận ở điền trang ăn mặc giản dị đến cực điểm, thường ngày ra ngoài ngoài một chiếc trâm thì chẳng mang theo món trang sức nào, đi trong thôn cũng không hề khác biệt.

Nàng chí hướng cao xa, chưa từng có hứng thú với những món đồ khuê phòng, đám nha hoàn đã quen với dáng vẻ ấy của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-614.html.]

Giờ đột nhiên yêu cầu ăn vận trang trọng như vậy, khiến bọn họ trong lòng bất an.

Khi Hoàn Nhi và Bội Nhi chải tóc, tay đều run lên.

Phùng Vận thẳng lưng, ngoảnh đầu liếc nhìn một cái.

“Run gì vậy?”

Hoàn Nhi cúi mặt: “Nô, nô tỳ không có run…”

Bội Nhi lí nhí: “Nương tử nghiêm nghị như thế, nô tỳ thấy sợ…”

Phùng Vận bình thản “ừm” một tiếng, đưa tay sờ lên Nguyệt phù đang đeo nơi cổ, dịu giọng nói: “Sợ gì? Lát nữa đến Thái Bình viên, nhớ ưỡn n.g.ự.c cho ta.”

Đại Tấn có quy định về trang phục nữ nhân, từ Nhị thiên thạch phu nhân trở lên được mặc tằm y, bộ triều phục này của Phùng Vận trước giờ chưa từng dùng tới, nhưng đường kim mũi chỉ vô cùng tinh xảo, áo rộng thắt eo, chất lụa mềm mịn, ôm lấy vòng eo mềm mại, như thơ như họa.

Vốn là một nữ tử tuyệt sắc, nay khoác lên bộ trang phục ấy, dung nhan thêm phần diễm lệ, tóc búi thấp thanh nhã, vừa bước ra cửa liền khiến bao ánh mắt thầm hít sâu một hơi.

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Phùng Vận.

Ruộng nương ngoài điền trang, thôn dân cũng leo lên bờ ruộng mà nhìn.

“Lý chính nương tử đẹp đến thế, tiên nữ cũng không bằng.”

“Ta chưa từng thấy tiên nữ, chỉ từng thấy Lý chính nương tử…”

“Bộ y phục kia là làm từ tơ tằm phải không? Mềm nhẹ đến thế, thật muốn chạm thử xem cảm giác thế nào…”

“Xì, với cái tay cày ruộng của ngươi, sờ một cái chẳng phải làm xước áo sao? Nữ nhân xinh đẹp như Lý chính nương tử mới xứng mặc y phục thế kia.”

Phùng Vận không lên tiếng, giữa những lời thì thầm bàn tán, bước lên xe ngựa, buông rèm xuống, cả gương mặt ẩn sau lớp rèm.

Thường ngày nàng gặp thôn dân, luôn nở nụ cười đáp lại vài câu, hôm nay gương mặt trang nghiêm kia khiến người ta có cảm giác như mây đen giăng đầy, bão sắp kéo tới.

Thôn dân đều né sang hai bên, trong lòng lặng lẽ bất an.

Đến Thái Bình viên, được người hầu dẫn vào hoa sảnh, nhưng chưa thấy bóng dáng Trưởng công chúa, ngược lại từng đợt từng đợt tông thân hoàng thất và phu nhân thế gia lần lượt kéo tới xem nàng.

Họ nhìn nàng như nhìn khỉ trong lồng, hết sức tò mò về Vương phi của Ung Hoài vương.

Chuyện Bùi Quyết bất chấp trận tiền cưới nữ lang họ Phùng, cả Trung Kinh không ai không biết; chuyện lang quân Tuyên Bình hầu bị con linh miêu nàng nuôi cắn c.h.ế.t, cũng chẳng ai không hay.

Nhưng người từng gặp mặt Phùng Vận, lại đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ là, tò mò thì tò mò, ý nghĩ riêng thì vẫn giữ riêng, song khi đối diện Phùng Vận, không ai dám quá phận…

Mãi đến khi Trưởng công chúa dẫn theo Phù Dương Nghi bước đến, Phùng Vận mới mỉm cười, không nói một lời, lặng lẽ tiếp nhận ánh mắt dò xét từ các vị phu nhân.

Trưởng công chúa an tọa, bầu không khí mới dần dịu xuống.

“Dọn món đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trưởng công chúa rất có thể diện.

Mọi người lập tức đứng dậy, hành lễ, mỉm cười đồng thanh:

Thao Dang

“Tạ ơn Trưởng công chúa.”

Phùng Vận kiếp trước gần như chưa từng qua lại với Trưởng công chúa, cũng chưa từng được thấy mặt gần, cho nên gương mặt này với nàng vẫn còn rất xa lạ, nhưng chuyện Trưởng công chúa nuôi diện thủ (trai lơ) thì vang danh khắp nơi, muốn không biết cũng khó.

Loading...