Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 613
Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:19:33
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão giả lập tức cười tươi rói, bước lên liền hành lễ chắp tay, “Chính là tại hạ, Đại thủ lĩnh sai ta ra đây nghênh đón các vị quý khách. Ngao tướng quân, tại hạ họ Tạ, từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh, thất lễ, thất lễ.”
“Không cần đa lễ.” Ngao Thất phụng mệnh đến Thương Nham Sơn, dọc đường cơm nước kham khổ, gió sương táp mặt, không ngơi nghỉ, đã sớm lòng như lửa đốt, chẳng còn kiên nhẫn nghe mấy lời khách sáo này.
Hắn nhìn tướng mạo của lão, không giống người của bộ lạc Bắc Nhung, liền vội đỡ lão dậy, đáp lễ rồi hỏi:
“Dám hỏi trưởng bối, có từng gặp qua Ung Hoài vương? Có biết tung tích của ngài ấy không?”
Lão giả mỉm cười nói: “Xin mời Ngao tướng quân vào trong thung lũng, đích thân diện kiến Đại thủ lĩnh rồi hẵng nói.”
Bộ lạc này nằm ngay trong khe núi phía bắc Thương Nham Sơn, trong các bộ lạc Bắc Nhung cũng được xem là thế lực có tiếng, nhưng lại không tham gia vào liên minh mười hai bộ lạc quấy phá biên giới nước Tấn, từ trước đến nay vẫn đứng ngoài quan sát.
Tuy tin truyền về Trung Kinh nói rằng, khả năng cao Bùi Quyết đã gặp nạn, nhưng Ngao Thất không tin A cữu sẽ lỗ mãng như vậy, chưa rõ tình hình quân địch đã liều lĩnh truy đuổi hàng trăm dặm, càng không tin một đại quân như thế có thể lặng lẽ biến mất giữa Hắc Bối cốc.
“Mời.”
Đã đến nước này, đành thuận theo mà hành động.
Ngao Thất ra hiệu bằng ánh mắt, bảo đại quân chờ ở bên ngoài, chỉ dẫn theo hơn mười người tùy tùng, theo lão giả bước vào thung lũng.
Thời chiến, việc truyền tin là gian nan nhất, lại cực dễ xảy ra sai sót, mà nơi hiểm trở như Thương Nham Sơn thì càng như vậy.
Sự hiểm yếu của Hắc Bối cốc, Ngao Thất đã sớm nghe qua, A cữu dẫn đại quân vào sâu trong đó rồi thì hoàn toàn bặt vô âm tín. Bản thân hắn mang theo ít người, lại không rành địa hình và khí hậu vùng Bắc Nhung, làm sao dám mạo hiểm tiến vào Hắc Bối cốc, nơi được mệnh danh là tử địa trong truyền thuyết?
Cho nên, hắn đã chuẩn bị thuyết phục thủ lĩnh bộ lạc này, kéo ông ta về liên minh với nước Tấn.
Lý do Đại thủ lĩnh Mã Hợp không tham gia liên minh mười hai bộ lạc là vì từng có oán thù tranh chấp đất đai. Vậy thì cách để lôi kéo ông ta chính là đưa ra lời hứa: một khi quân Tấn tiêu diệt được liên minh mười hai bộ lạc, thì vùng đất này sẽ do bộ lạc Mã Hợp độc chiếm. Có sự hậu thuẫn của triều đình nước Tấn, từ nay về sau thủ lĩnh Mã Hợp sẽ là hoàng đế cát cứ tại đây.
Không ai có thể kháng cự lại sự mê hoặc của quyền lực.
Đại thủ lĩnh Mã Hợp rất nhiệt tình tiếp đãi hắn, rượu thịt bày la liệt, có ý muốn uống một trận thỏa thuê.
Ngao Thất thuận theo mà tiếp.
Trước giờ hắn chưa từng phát hiện ra bản thân lại có tài ăn nói như thế.
Dù sao cũng là nhi tử của Ngao Chính, cái miệng ba tấc lưỡi mềm của phụ thân, hắn đã học được tám, chín phần.
Thiếu niên tướng quân, khoác giáp sắt, nói năng ung dung, nét mặt mang vẻ nhiệt huyết tuổi trẻ, nhưng khí độ và thần sắc lại có sự trầm ổn và quyết đoán vượt ngoài tuổi tác, dung mạo anh tuấn, thân hình hiên ngang như tùng, loại người như vậy, lật tung cả bộ lạc Mã Hợp cũng khó tìm ra một kẻ thứ hai.
Trong tiệc rượu, có hơn mười nữ tử trẻ cùng ngồi bồi tiệc, trong đó một người mắt to nhất, da trắng nhất, dung mạo cũng xinh đẹp nhất, ngồi cạnh Đại thủ lĩnh. Từ lúc Ngao Thất bước vào đại trướng, ánh mắt tò mò của nàng ta đã dán c.h.ặ.t vào người hắn, không chớp lấy một lần.
Ngao Thất bị nàng ta nhìn chăm chăm đến mức hơi khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-613.html.]
Hắn thoáng ngẩng đầu nhìn lướt qua, liền bị Đại thủ lĩnh Mã Hợp bắt gặp.
Đại thủ lĩnh bật cười ha hả, chỉ tay về đám cô nương kia.
“Ngao tướng quân ưng ý nàng nào, tối nay liền để nàng ấy vào trướng hầu hạ. Đã đến chỗ ta, thì không cần khách sáo, không cần khách sáo…”
Ngao Thất hơi nhíu mày, chắp tay nói: “Ngao Thất lần này đến bộ lạc Mã Hợp, mục đích ra sao hẳn Đại thủ lĩnh cũng đã rõ. Chúng ta không cần vòng vo nữa, kính xin Đại thủ lĩnh nói thật: sau trận chiến Thương Nham Sơn, tình hình song phương thế nào? Đại vương nhà ta hiện đang ở đâu?”
“Tướng quân chớ vội.” Đại thủ lĩnh Mã Hợp vuốt chòm râu quai nón rậm rạp, mặt vẫn mang ý cười, nhưng trong mắt thoáng hiện nét u ám.
“Các bộ lạc Bắc Nhung quy phục Đại Tấn đã nhiều năm, vốn không hề có ý chống lại triều đình, chỉ là mùa đông năm ngoái giá rét khôn cùng, súc vật c.h.ế.t rét quá nửa, dân tình đói khát, bất đắc dĩ mới phải kéo ra ngoài kiếm chút lương thực. Chỉ là vài toán binh ô hợp, sao có thể là đối thủ của đại quân Ung Hoài vương?”
Ngao Thất đáp: “Đại thủ lĩnh nói vậy là sai rồi. Thần tử nước Tấn, Lý Tông Huấn, mưu đồ làm loạn huyết mạch tiên hoàng, lập triều mới ở Nghiệp Thành, chiêu binh mãi mã, mười hai bộ lạc vốn là chư thần của Đại Tấn, lại cấu kết cùng nghịch thần cướp nước, vượt qua Thương Nham, phá vỡ minh ước, càn quét cướp bóc trên đất Tấn, mới khiến Ung Hoài vương phải xuất binh. Mã Hợp thủ lĩnh là người trọng nghĩa lý, thấu tình đạt lý, lúc này chính là nên đồng tâm hiệp lực cùng quân Tấn, chớ nên viện cớ bao che cho nghịch thần.”
Thiếu niên tướng quân khí thế hào hùng, nói thẳng nói thật, đôi mắt kiên định quyết đoán, tựa như một con sư tử non, sẵn sàng vung vuốt, quét sạch mọi chướng ngại trước mặt.
Trên người Ngao Thất, hoàn toàn không có lấy nửa phần e dè.
Đại thủ lĩnh Mã Hợp trầm mặc một thoáng, nâng chén ngửa cổ, uống một hơi cạn sạch, rồi mới mỉm cười dùng tay áo lau miệng.
“Trận chiến Thương Nham Sơn, mười hai bộ lạc Bắc Nhung bị đại quân Ung Hoài vương đánh cho đại bại, tan tác không còn manh giáp, đành phải bỏ chạy sâu vào nội cốc của Hắc Bối…”
Ngao Thất nói: “Nhưng chúng ta nhận được tin rằng, trong nội cốc ấy đã có mật quân của Lý Tông Huấn mai phục, sớm giăng thiên la địa võng…”
Đại thủ lĩnh Mã Hợp lắc đầu bật cười, chỉ lên trời.
Thao Dang
“Nếu có thiên la địa võng, thì cũng là do ông trời giăng ra cả thôi. Theo ta thấy tình thế hai bên, dù có đội phục binh của Lý Tông Huấn thật, Ung Hoài vương cũng chưa đến nỗi toàn quân bị diệt…”
Ngao Thất nghe xong, thở phào một hơi.
“Vậy nghĩa là Ung Hoài vương hiện vẫn bình an vô sự?”
Đại thủ lĩnh Mã Hợp cau mày, “Điều đó thì ta không dám chắc. Dăm hôm trước bất ngờ nổi lên trận bão cát c.uồng phong, mưa bụi ngút trời, vạn quỷ gào khóc, che khuất cả ánh mặt trời, loại thời tiết khắc nghiệt đến cực đoan như vậy, ngay cả người bản xứ cũng chưa chắc toàn mạng mà ra, đại quân Ung Hoài vương chỉ sợ đúng là nguy hiểm trùng trùng, nếu không có viện binh đến kịp, e rằng dữ nhiều lành ít…”
Ngao Thất để ý thấy, trong lúc nói chuyện, Đại thủ lĩnh Mã Hợp thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vị lão giả họ Tạ kia.
Hắn ánh mắt khẽ lóe, cười chắp tay: “Không biết Đại thủ lĩnh có cao kiến gì, kính mong không tiếc lời chỉ bảo.”
Ngao Thất đoán ra, Đại thủ lĩnh Mã Hợp hẳn là có điều kiện muốn trao đổi.
Thế nhưng, những lời tiếp theo của ông ta lại nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đại thủ lĩnh nhìn sang nữ tử bên cạnh, khóe môi hé nụ cười nhè nhẹ.
“Bộ lạc Mã Hợp ta xưa nay không can dự vào việc của Mười Hai Bộ, ta cũng sẵn lòng hộ tống Ngao tướng quân vào cốc tìm Đại vương. Nhưng hành động ấy chẳng khác nào đắc tội với Mười Hai Bộ, đến khi đó… sống c.h.ế.t của ta tạm không nói, chỉ riêng nữ nhi ta, A Mễ Nhĩ, thì biết làm sao đây…”