Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 611
Cập nhật lúc: 2025-06-22 10:19:29
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng liếc mắt nhìn Văn Huệ một cái, rất khéo.
Hà Truyền Đống lập tức bị nàng trêu đến đỏ bừng mặt, khom người cúi đầu.
“Nương tử có lời gì, xin cứ nói thẳng.”
Văn Huệ cũng cúi đầu, đứng bên cạnh rót trà.
Phùng Vận mỉm cười nói: “Chỉ là nói đùa thôi, mong Hà quân đừng để bụng. Chỉ là lúc mới vào thành, thấy trên phố có không ít gương mặt lạ, quân phòng thành cũng tăng cường thêm người, có hơi lấy làm lạ, vừa hay gặp được Hà quân, nên tiện hỏi một câu. Nếu không tiện, Hà quân cứ coi như ta chưa từng hỏi.”
Hà Truyền Đống mỉm cười ôn hòa.
Thao Dang
“Vương phi nói vậy là quá lời rồi, đây cũng không phải chuyện gì bí mật. Dạo gần đây Trưởng công chúa tạm cư tại An Độ, từ Trung Kinh lại có không ít tông thân quý tộc đến, gia phụ rất cẩn trọng, bèn đuổi dân lưu tán, điều binh trấn thủ phòng bị mà thôi.”
“Thứ sử quân chưa nhận được tin tức gì từ Tây Kinh sao?”
Phùng Vận đột ngột chuyển hướng câu chuyện, khiến Hà Truyền Đống ngẩn ra.
“Tin tức gì?”
Phùng Vận nhìn vẻ mặt hắn, khẽ bật cười.
“Chỉ là muốn hỏi, mấy vị quý nhân đó đến đây là để ở tạm, hay là định cư lâu dài?”
“Cái này thì khó nói lắm.” Hà Truyền Đống cười nói: “Nhưng hôm nọ tại hạ có theo gia phụ đến bái kiến Trưởng công chúa, nghe khẩu khí của điện hạ thì rất thích An Độ, có vẻ như muốn an dưỡng lâu dài ở đây…”
Phùng Vận lại hỏi: “Chuyện lang quân nhà Tuyên Bình hầu, đã có manh mối gì chưa? Có tìm được hung thủ sát nhân không?”
340- Từng việc sắp đặt.
Bên ngoài đều đồn rằng là do con linh miêu nàng nuôi gây nên, vậy mà nàng lại hỏi “hung thủ” là ai?
Hà Truyền Đống có chút lúng túng, cúi đầu uống một ngụm trà, rồi mới ấp úng nói:
“Trước mặt chân nhân không dám giấu, tại hạ quả thực có nghe vài lời đồn bất lợi cho Vương phi, nhưng Vương phi cũng không cần để tâm, có gia phụ trấn giữ An Độ, ắt không ai dám làm khó Vương phi…”
Phùng Vận nhớ tới những lời khuyên bóng gió của Hạ Hạp, khẽ cười, nhìn hắn hỏi.
“Là lời thật lòng, hay là lời khách sáo?”
Hà Truyền Đống không ngờ nàng lại nghiêm túc như vậy, đưa mắt nhìn quanh, thấy ngoài Văn Huệ ra thì không còn ai khác, lập tức buông chén trà, vẻ mặt ngưng trọng, hỏi nàng:
“Vương phi nhiều lần dò hỏi, chẳng hay là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Phùng Vận do dự một lát, nhẹ giọng nói: “Không có gì. Chỉ là trước lúc Đại vương rời đi từng dặn ta rằng, phụ tử Hà gia là những người được ngài ấy tín nhiệm nhất, có thể phó thác cả tính mạng. Ta chỉ không rõ, đó có phải chỉ là một chiều tình nguyện của Đại vương hay không?”
Hà Truyền Đống âm thầm hít một ngụm khí lạnh, lập tức đứng dậy, c.ung kính cúi người thi lễ với Phùng Vận.
“Vương phi yên tâm, phụ tử ta trung thành với Đại vương, dù có phải c.h.ế.t cũng không thay đổi chí nguyện.”
“Tốt.” Phùng Vận nhìn thẳng vào hắn, sắc mặt không đổi mà nói: “Hiện tại phủ Thứ sử e rằng cũng đã bị người giám sát c.h.ặ.t chẽ, ta không tiện thường xuyên quấy rầy Thứ sử quân, xin Hà quân chuyển lời giúp: Đại vương đã tiến vào núi Thương Nham, có khả năng bị Lý Tông Huấn ám toán, nay sống c.h.ế.t chưa rõ. Để phòng Tín Châu có biến, xin Thứ sử quân sớm có chuẩn bị.”
Hà Truyền Đống lập tức biến sắc mặt.
“Sao lại như vậy……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-611.html.]
Phùng Vận nói: “Ta đã phái người đến Tây Kinh dò hỏi tin tức, chẳng mấy chốc sẽ có tin xác thực, phòng bị trước vẫn hơn.”
Vẻ mặt nàng quá đỗi bình tĩnh, cứ như người gặp chuyện chẳng phải là Bùi Quyết vậy.
Hà Truyền Đống có thoáng chốc kinh hoảng, khó mà tin được.
Nhưng hắn hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, rất nhanh đã bình tĩnh lại, đại khái hỏi qua ý định của Phùng Vận, rồi vội vàng ăn qua loa mấy miếng cơm trong Hương Nguyệt các, liền lập tức quay về bẩm báo.
Từ sau khi Bùi Quyết hồi kinh, trong quân Bắc Ung vẫn còn đóng giữ một lượng lớn binh mã tại năm quận thuộc Tín Châu hiện nay, cho nên, bất kể tình thế có thay đổi ra sao, chỉ cần bộ hạ cũ của Bùi Quyết vẫn trung thành với hắn, thì năm quận Tín Châu vẫn thuộc sự kiểm soát thực tế của quân Bắc Ung...
Đó cũng là lý do vì sao Phùng Vận không chịu rời đi cùng Thuần Vu Diễm.
Nếu Bùi Quyết thật sự gặp bất trắc, thì một khi nàng rời đi, về sau còn lấy gì để báo thù cho hắn? Lại làm sao báo thù cho chính bản thân mình năm xưa?
Nàng nhất định phải giữ vững năm quận Tín Châu, giữ vững đại bản doanh của quân Bắc Ung.
Dù sao Bùi Quyết vẫn còn để lại cho nàng nửa tấm binh phù.
Chỉ sợ rằng, người đi rồi, trà cũng nguội.
Bởi vì con người trên thế gian này, phần lớn đều lạnh nhạt vô tình. Trước khi đến An Độ thành, lòng Phùng Vận vẫn chưa thực sự an ổn, nhưng phản ứng của Hà Truyền Đống đã cho nàng thêm rất nhiều niềm tin.
Lùi lại một vạn bước mà nói...
Cho dù Bùi Quyết thật sự c.h.ế.t nơi núi Thương Nham...
Thì nàng vẫn có thể dựa vào đội ngũ quân Bắc Ung hắn để lại, dựa vào năm quận Tín Châu, bảo toàn thực lực, chỉ đợi một ngày kia, thay hắn rửa sạch mối hận.
Trước lúc ra ngoài vào buổi trưa, Phùng Vận phái người đi dò la tình hình, lại cho người tới đại doanh quân Bắc Ung báo với Ôn Hành Tố, bảo hắn tranh thủ thời gian đến Hoa Khê một chuyến.
Đợi sắp xếp mọi việc xong xuôi, nàng mới rã rời toàn thân trở về phòng.
“Tiểu tử à…”
Ngao Tử nằm rạp bên giường, thấy nàng bước vào liền bật dậy, bồn chồn bất an đi quanh nàng, dụi đầu liên tục.
“Đừng lo, không sao đâu.” Phùng Vận ôm lấy nó như ôm một đứa trẻ, áp mặt vào đầu nó, khẽ nói: “Dạo này tỷ tỷ bận nhiều việc, sợ không chăm sóc ngươi chu đáo. Muốn để ngươi đến ở nhờ Vân trang một thời gian, được không?”
Hai mắt Ngao Tử ánh lên tia sáng lặng lẽ, như thể đã thấu hiểu tất cả, dụi đầu vào vai Phùng Vận, giống như một hài tử rúc vào lòng nàng.
“Vân trang ở ngay bên cạnh, rất gần. Tỷ rảnh sẽ đến thăm ngươi, Vân Xuyên thế tử trông có vẻ không phải người tốt, nhưng y yêu tiền, tỷ tỷ sẽ cho y thật nhiều bạc và lợi lộc, y nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi. Đợi qua đợt sóng gió này, tỷ sẽ đón ngươi về lại…”
Chuyện lang quân nhà Tuyên Bình hầu, những người đó chắc chắn ôm lòng oán hận, Ngao Tử tuy có năng lực tự vệ, nhưng so với con người xảo quyệt độc ác, vẫn còn quá đỗi đơn thuần.
Nàng không muốn vì một chút sơ suất của mình mà khiến Ngao Tử gặp nguy hiểm. Dĩ nhiên, điều quan trọng hơn cả là, Vân Xuyên giữ thế trung lập, dù có xảy ra chuyện gì, thì dù Trường Môn có đối đầu với bọn họ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Thuần Vu Diễm.
Ngao Tử như hiểu được điều gì, lại dụi đầu vào nàng.
Phùng Vận liền bật cười, “Ngoan.”
Lại nói: “Tối nay tỷ tỷ sẽ gọi Thế tử đến ăn cơm, sau đó ngươi theo y đi.”
Lời đề nghị của Phùng Vận, Thuần Vu Diễm quả nhiên không từ chối.
Con linh miêu biết nghe tiếng người này, y đã thèm thuồng từ lâu rồi, nay có cơ hội mang về nuôi, sắp vui đến phát điên.