Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 610

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:29
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bọn gia nhân nhìn thấy chủ tử như vậy, lại càng tuyệt vọng hơn.

Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một lúc lâu, c.uối cùng mới có một người lấy hết can đảm hỏi:

“Vậy… số học phí mà phủ quân đưa tới, không biết có thể xin nương tử hoàn lại…”

Phùng Vận khẽ nhếch khóe môi:

“Hài tử không muốn học hành, thầy cũng chẳng thể dạy nổi. Ngươi từng nghe ai có mặt mũi đi đòi lại học phí chưa?”

Bọn gia nhân cứng họng.

Từng câu nghe mà tức muốn c.h.ế.t.

Nhưng từng câu đều không thể phản bác.

Phùng Trinh còn nhỏ tuổi, tính tình ngoan ngoãn, còn Phùng Lương thì dạo này đã làm loạn đến mức không thể chịu nổi.

Giờ nghĩ lại, tiểu tử này cũng chẳng phải đơn giản, có khi là cố tình làm loạn để được Phùng Vận sớm cho về Tịnh Châu cũng nên.

Một canh giờ thoắt cái đã qua.

Phùng Vận vẫn ngồi trong thư phòng trầm ngâm, Tiểu Mãn lặng lẽ bước vào, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng không nói một lời.

Phùng Vận liếc nàng một cái.

“Muốn giữ đệ đệ ngươi lại?”

Tiểu Mãn ban đầu còn hơi ngập ngừng, không biết mở miệng thế nào, chợt nghe Phùng Vận hỏi, cả người ngây ra.

“Nương tử làm sao biết được?”

Phùng Vận nhìn nàng:

“Ngươi hầu hạ bên cạnh ta, chẳng có gì ngại không dám nói, trừ chuyện đệ đệ của ngươi…”

Tiểu Mãn ngượng ngùng gãi mũi, cười nói:

“Nương tử anh minh. Nô tỳ đúng là muốn giữ Viêm Sinh lại.”

Thấy Phùng Vận không nói gì, nàng ta lại thêm vài phần khẩn thiết:

“Viêm Sinh còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Người ta thường nói: theo người tốt thì học làm người tốt, theo sư bà lại học múa ma nhảy quỷ… Nô tỳ sợ nó ở Phùng gia, theo phụ thân ta sẽ học thói hư tật xấu.”

Mẫu thân của Tiểu Mãn đã qua đời, đứa đệ đệ này trong lòng nàng ta có vị trí đặc biệt. Hơn nữa hài tử Kim Viêm Sinh kia, trông cũng lanh lợi, ít nói, làm việc nhanh nhẹn. Phùng Vận quan sát thấy, tính cách rất giống Tiểu Mãn.

Nàng nói:

“Ngươi muốn để nó ở lại, thì để lại đi. Nhưng có một điều…”

Tiểu Mãn bị nàng nhìn mà chột dạ, giật mình.

“Nương tử xin cứ dạy bảo.”

Thao Dang

Phùng Vận nói:

“Ngươi phải chịu trách nhiệm với đệ đệ ngươi. Từ nay về sau, chỉ cần nó làm ra chuyện gì không thể dung thứ ở Trường Môn, thì ngươi phải gánh toàn bộ trách nhiệm.”

Tiểu Mãn còn chưa kịp đáp, thì Viêm Sinh đang đứng ngoài cửa đã bước vào, cúi người thi lễ thật sâu với Phùng Vận:

“Nương tử, tiểu nhân sẽ học thật tốt, làm người tốt, không để liên lụy đến nương tử, càng không để làm liên lụy đến A tỷ…”

Phùng Vận không biểu cảm gì, khẽ ừ một tiếng.

“Các ngươi đi tiễn người nhà Phùng gia một đoạn đi.”

Dù gì cũng đã nhận không ít tiền, tiễn một chặng cho phải phép cũng là nên.

Tiểu Mãn và Viêm Sinh đồng thanh đáp lời, lui ra ngoài.

Viêm Sinh nín thở đi ra đến sân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“A tỷ, nương tử thật dữ… thật đáng sợ…”

Tiểu Mãn phì cười một tiếng:

“Đừng sợ. Nương tử là người tốt nhất trên đời. Chỉ cần ngươi một lòng trung thành với người, không làm chuyện có lỗi với người, người sẽ đối đãi với ngươi cực kỳ tốt.”

Viêm Sinh nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-610.html.]

“Ta hiểu. Chỉ là… phụ thân bên kia…”

Tiểu Mãn hừ một tiếng:

“Khỏi phải lo. Trước kia ông ta bán ta, bây giờ cũng xem như đã bán luôn ngươi rồi.”

Nói rồi, nàng ta rút từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi gấm bằng vải xanh, trao vào tay Viêm Sinh.

“Ngươi bảo Đoạn Tứ mang về cho phụ thân, cứ nói là tiền hiếu kính của ngươi. Từ nay về sau, coi như ngươi và Phùng gia đã đoạn tuyệt rồi…”

Viêm Sinh nghĩ một lát, cụp mắt xuống:

“Nhưng mà… ta là nô bộc sinh ra trong phủ, trong sổ hộ tịch là người của Phùng gia…”

Tiểu Mãn bật cười:

“Chuyện đó thì ngươi khỏi phải lo. Bên kia là Phùng gia, bên này cũng là Phùng gia, làm nô bộc cho ai chẳng là làm? Hơn nữa, họ cũng chẳng quản nổi chuyện của nương tử, đã đến Trường Môn, ngươi cứ yên tâm một trăm hai mươi phần đi.”

Viêm Sinh thấy A tỷ nói chắc nịch như vậy, liền vui vẻ lui xuống.

Nó thích Trường Môn.

Ở đây, địa vị của gia nhân cao, không có mấy chủ tử đấu đá mưu toan, còn có thể học chữ, học toán thuật, học rất nhiều đạo lý làm người…

Trừ Phùng Lương ra, ai mà không thích Trường Môn chứ?

Buổi chiều, Phùng Vận lấy cớ thu mua vật tư, đến An Độ một chuyến.

Từ lần trước đến giờ đã cách một thời gian, nàng lập tức nhận ra sự thay đổi của thành An Độ.

Người xe ra vào cổng thành đông hơn hẳn, đám dân chạy nạn từng khiến Hà Khiết ứng phó không xuể thì đã vơi đi nhiều. Phòng vệ thành cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, trên đường lớn đầy rẫy lang quân thế gia vận y phục lộng lẫy, phần lớn đều mang giọng nói của Trung Kinh…

Phùng Vận ngồi ở Ngọc Đường Xuân một lúc, quả nhiên nhìn thấy Hà Truyền Đống, nhi tử của Hạ Khiết.

Ngọc Đường Xuân giống như là phòng ăn nhà hắn, gần như mỗi ngày hắn đều dùng bữa trưa ở đây.

Chỉ là hôm nay đến trễ, lúc này đã qua giờ cơm, trong đại sảnh người thưa thớt, Văn Huệ quay đầu liếc một cái, trong mắt lóe lên ánh sáng, nói với Phùng Vận một tiếng rồi định qua chào hỏi.

Không ngờ, Phùng Vận khẽ cười:

“Ngươi chuẩn bị vài món rượu và thức ăn đưa tới Hương Nguyệt Các, đừng để ai quấy rầy. Ta muốn nói mấy câu với Hà lang quân.”

Văn Huệ khựng lại:

“Nương tử tìm Hà lang quân là…”

Phùng Vận nhận ra sắc mặt nàng ta hơi lạ, khẽ nhíu mày.

“Sao vậy? Không tiện à?”

Má Văn Huệ lập tức đỏ lên, cúi đầu nói:

“Không, không có… th.i.ế.p chỉ là không rõ nương tử tìm Hà lang quân để làm gì, lỡ như hắn hỏi, th.i.ế.p cũng dễ có lời đáp lại…”

Phùng Vận nghĩ đến mối nhân duyên của hai người ở kiếp trước, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười.

“Hiện giờ các ngươi thân thiết đến vậy rồi sao?”

Văn Huệ càng lộ vẻ e thẹn, chuyện này với một người như nàng ta, quản sự Ngọc Đường Xuân, quả thực hiếm thấy.

“Hà lang quân thường đến chiếu cố việc làm ăn của Ngọc Đường Xuân, hễ có yến tiệc gì trong phủ Thứ sử, cũng đều đặt ở đây. Lâu dần qua lại, cũng coi như quen biết.”

Từ sau khi Hà Khiết thăng chức thành Thứ sử, nhi tử ông ta cũng trở thành thuộc quan dưới quyền, thay phu thân quản lý văn thư các ty, là người trầm ổn, chắc chắn.

Phùng Vận nhìn vẻ mặt của Văn Huệ, biết ngay nàng ta đang nghĩ gì.

“Yên tâm, ta không làm khó hắn đâu.”

Hà Truyền Đống nghe tin Phùng Vận mời gặp, liền cẩn thận tới bái kiến, hành lễ mấy lượt, sau mới mỉm cười hỏi:

“Không biết Vương phi gọi tại hạ đến, có điều gì chỉ giáo?”

So với lần gặp trước, Phùng Vận nhận thấy lang quân này đã chín chắn hơn nhiều.

Nàng khẽ liếc mắt về phía Văn Huệ, mỉm cười nói:

“Hà quân mong là việc công, hay là việc riêng?”

Loading...