Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 609

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:27
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi, theo ta, ta cho nàng xem cái này.”

Phùng Vận hơi sững người, hồi lâu mới nhấc chân bước theo y, không hề giãy giụa.

Đi xuyên qua hành lang, thấy Khải Bính dẫn mấy bộ khúc nhìn lại, Thuần Vu Diễm mới buông tay ra.

Phùng Vận bước theo sát phía sau.

Từ Trường Môn trang đến Vân trang, cũng chỉ trong chớp mắt.

Thuần Vu Diễm bước nhanh như gió, không hề dừng lại, dẫn Phùng Vận thẳng vào thư phòng của y.

Một hàng dài giá sách, vô số ngăn kéo nhỏ, bên trong chứa đầy tình báo và tin tức truyền về từ khắp nơi, số lượng nhiều đến mức khiến Phùng Vận cũng phải kinh ngạc.

Vị Vân Xuyên thế tử này chẳng phải vẫn luôn bày ra bộ dáng lười nhác, khinh suất đó sao?

Ai ngờ phương thức làm ăn của y, kỳ thực lại vận hành cả một hệ thống tình báo tinh vi và phức tạp đến vậy?

“Nàng xem đi.” Thuần Vu Diễm rút ra một phong thư niêm sáp đỏ, ném lên trước mặt Phùng Vận, còn mình thì thong thả ngồi xuống, rót trà uống.

Phùng Vận không nói gì, lặng lẽ mở thư, đồng tử khẽ co lại.

Đây là một phong mật thư truyền đến từ Tây Kinh.

Nội dung đại ý rằng, Đại quân của Bùi Quyết vượt núi Thương Nham, truy kích bộ lạc Bắc Nhung, không ngờ lại rơi vào cạm bẫy.

Bộ lạc Bắc Nhung và Lý Tông Huấn đã sớm cấu kết. Năm xưa Bắc Nhung bất ngờ xâm phạm Đại Tấn, chính là vì nhận lệnh từ Lý Tông Huấn.

Thư còn viết, nhiều năm trước Lý Tông Huấn đã âm thầm huấn luyện đội ngũ bộ khúc bí mật ở núi Thương Nham, quân số không ít. Khi Bắc Nhung phát động xâm lược, Lý Tông Huấn còn đặc biệt bố trí mấy toán phản quân mai phục ở phía tây núi Thương Nham. Nơi đó khí hậu khắc nghiệt, nóng bức khô cằn, thường có bão cát, hiếm nước, khó tìm đường, một khi đại quân rơi vào, nếu không có người dẫn đường thì sẽ không thể tiến lên được một bước.

Bắc Nhung cùng với phản quân của Lý Tông Huấn, đã tạo thành một cái “túi” mai phục hoàn chỉnh. Ung Hoài Vương được lệnh hành quân thần tốc mấy trăm dặm, vốn đã mệt mỏi kiệt sức, đúng lúc đột phá vây hãm thì gặp bão cát, phản quân nhân cơ hội đánh lén từ phía sau.

Phía trước không đường, phía sau không viện binh, đại quân của Bùi Quyết đại bại, thương vong vô số, Ung Hoài Vương e là đã gặp nạn.

Tây Kinh triều đình nhận được tin, đã cử người đến núi Thương Nham để xác minh…

“Chuyện này nếu là thật, Phùng Thập Nhị, nàng đã từng nghĩ đến chưa, Trưởng công chúa có tha cho nàng không? Tuyên Bình hầu, Bình Thành Nguyên thị, bọn họ có bỏ qua cho nàng không?”

339- Liên tiêu đới đả (Vừa đả thông vừa đả kích).

Phùng Vận trầm ngâm suy nghĩ rất lâu.

Nếu không phải bàn tay đang nắm c.h.ặ.t tờ mật thư hơi siết lại, nếu không phải đôi mắt đen thẳm sâu lắng, thì gần như khiến người ta tưởng nàng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tin tức kia.

“Đây chính là lý do thế tử muốn ta đi Vân Xuyên sao?”

Thuần Vu Diễm chỉnh lại áo bào, thần sắc nhàn nhạt.

“Đường hầm chưa thông, Vân Xuyên vẫn cần đến sự giúp sức của nàng. Phương pháp chế tạo than tổ ong từ thạch mặc, nàng vẫn chưa tiết lộ, ta không muốn vụ làm ăn này xảy ra bất cứ sơ suất nào.”

Y tuyệt nhiên không nói đến chuyện quan tâm.

Bề ngoài ngạo mạn kiêu ngạo, thực chất là đang che giấu sự bất an trong lòng.

Phùng Vận không biểu lộ gì, chỉ lật đi lật lại tờ mật thư để xem kỹ ký hiệu trên đó, như thể muốn xác nhận lại tính chân thực của nội dung.

Loại mật thư như thế này, để tránh bị người khác giả mạo, đều có một ký hiệu đặc biệt chỉ người trong c.uộc mới hiểu được.

Thư này cũng không ngoại lệ.

Phùng Vận nhìn thấy mặt trong phong thư có khắc một ngọn lửa nhỏ.

Hiển nhiên, việc y để nàng tận mắt thấy thư chứ không kể lại, chính là để tăng thêm độ tin cậy.

Nói cách khác, tính xác thực của nội dung bức thư, không cần nghi ngờ.

Ánh mắt Phùng Vận dừng lại trên mặt thư trong chốc lát, sau đó khẽ mỉm cười:

“Đường đến núi Thương Nham xa xôi, rốt c.uộc xảy ra chuyện gì còn chưa rõ, ta nếu cứ thế rời đi, chẳng phải đúng như lòng kẻ có dã tâm mong muốn sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-609.html.]

Thao Dang

Thuần Vu Diễm khẽ động trong lòng.

“Nàng không tin ta?”

Phùng Vận lắc đầu:

“Ta tin Thế tử là có ý tốt.”

Nàng đưa lại bức thư cho Thuần Vu Diễm, đồng thời khẽ cúi người thi lễ.

“Nhưng bỏ trốn giữa lúc này, Thế tử cảm thấy ta còn là Phùng Thập Nhị nương sao?”

Thuần Vu Diễm nhíu mày.

“Nàng đối với Bùi Vọng Chi lại tin tưởng đến thế?”

“Không giấu gì Thế tử, ta đã sớm nghĩ rồi, vốn không thể hoàn toàn dựa vào hắn.

Dựa núi, núi đổ; dựa cây, cây lung lay. Dù thế nào, vẫn phải tự dựa vào chính mình.”

Nàng nói với giọng điệu điềm tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, sau đó hỏi tỉ mỉ về tình hình thi công đường hầm, mượn giấy bút ghi lại mấy ý kiến của mình, rồi đưa lại cho Thuần Vu Diễm.

“Nếu vẫn còn vấn đề, hạ tuần tháng Tư ta sẽ đến Vân Xuyên một chuyến.”

Đến khi tiếng bước chân nàng đã xa, Thuần Vu Diễm mới hoàn hồn.

Nàng thực sự rời đi rồi.

Không hề lưu luyến.

Thậm chí không nhìn ra được chút lo lắng hay bất an nào…

Là bởi quá tin vào năng lực của Bùi Quyết, hay là lòng dạ người nữ nhân này thật sự quá cứng rắn?

Trong lòng Thuần Vu Diễm thấy rất khó chịu.

Một nỗi cay đắng không rõ nguyên nhân dâng lên, lại xen lẫn vài phần khâm phục.

Nếu Bùi Quyết thật sự gặp chuyện, với nàng mà nói, đó là chuyện long trời lở đất, vậy mà Phùng Thập Nhị, trời có sập, cũng tựa như không chớp mắt lấy một cái.

Phùng Vận trở về điền trang thì Phùng Lương vừa mới từ thôn học quay về, giữa ban ngày không chịu học hành, cứ nhằng nhẵng đòi người đưa đi cưỡi ngựa, bình thường Phùng Vận đã chẳng chiều chuộng gì, huống hồ là lúc này.

Nàng lập tức sai người gọi đám gia nhân do Phùng gia cử đến.

“Thu dọn hết đồ đạc của tiểu lang quân và tiểu nữ lang Phùng gia, ngay lập tức, tức khắc đưa bọn chúng cút về Tịnh Châu.”

Đám gia nhân lập tức hoảng hốt kinh hãi.

Nhìn thấy Phùng Vận ngồi vững trên cao, vẻ mặt lạnh tanh, muốn nói gì đó lại không dám phản bác, hồi lâu mới khom người hành lễ, môi run lập cập, nói năng lắp bắp:

“Nương tử, ngài… ngài nể mặt một chút, để bọn tiểu nhân cứ thế trở về… bọn tiểu nhân không sao ăn nói được với chủ nhân đâu ạ…”

Phùng Vận khoát tay, giọng nói lạnh như băng:

“Hạn trong một canh giờ, mang đi.”

Một canh giờ?

Vừa đúng giờ cơm, đến bữa ăn cũng không để lại cho họ!

Sắc mặt bọn hạ nhân xám xịt, ai nấy đều trông như đưa đám.

Phùng Trinh thì “hu hu” khóc nấc lên, nghẹn ngào không dứt.

Chỉ có Phùng Lương là mừng rỡ tột cùng.

“Được về nhà rồi! A Trinh, c.uối cùng chúng ta cũng được về nhà rồi!”

Đứa hài tử không hiểu chuyện gì, chạy nhảy khắp sân như điên, hò hét, đầy vẻ phấn khích như kẻ vượt ngục thành công.

Loading...