Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 608
Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:24
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cát Quảng cúi đầu, “Giống hệt như lời Bình Nguyên quận chúa từng nói. Không biết tin từ đâu truyền ra, nói rằng trên núi Tiểu Giới Khâu có một kho báu khổng lồ, chuyện thêu dệt rất ly kỳ, bảo là thời Tiền Tần loạn lạc, có một vị quân phiệt chiếm đoạt quốc khố, cất giấu tại nơi này, về sau chiến tử, từ đó tung tích kho báu không ai hay biết…”
“Không ai biết tung tích mà bọn họ lại ‘vừa khéo’ biết được? Ta khai mỏ ở đây, bọn họ lại tới tìm báu vật? Hừ!”
Hôm ấy bị Thuần Vu Diễm ném xuống, Nguyên Khanh gãy chân, gãy xương sườn, Phù Dương Tung thì bị đánh cho bầm dập, mấy kẻ còn lại cũng chẳng khá hơn là bao, Phùng Vận cũng từng nghĩ sẽ có người đến trả thù.
Thế nhưng sự việc qua đã lâu, lặng như tờ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Đám quý nhân đến từ Trung Kinh, kẻ thì lo sửa vườn dựng nhà, người thì tụ tập yến tiệc, cờ b.ạ.c đấu trí, không ai đến Trường Môn gây chuyện, thậm chí chẳng ai nhắc đến chuyện ấy.
Trong này, tất nhiên là nhờ công của Bùi Quyết.
Giờ đây Tấn quốc đã không như xưa, nơi nào do triều đình Tây Kinh quản hạt, đều không ai có thể vượt mặt Bùi Quyết. Dù hắn có đang trấn thủ nơi biên ải, cũng chẳng ai dám tới thôn Hoa Khê gây rối với Phùng Vận.
Ngay cả Trưởng công chúa yêu con đến thế, cũng chỉ đành sai Phù Dương Nghi mang lễ vật đến tạ tội, chứ không thể truy cứu...
Nhưng còn ngấm ngầm thì sao?
Phùng Vận trầm mặc một lúc, giọng nhạt nhòa: “Ngươi cho người theo dõi. Ta có linh cảm, chuyện này là nhắm vào chúng ta mà đến…”
Lặng đi một lát, Cát Quảng nói: “Có khi nào là lên núi gặp phải Ngao Tử, sau đó…”
Phùng Vận cười khẽ, “Ngao Tử sẽ không g.i.ế.t người vô cớ.”
Cát Quảng không lên tiếng.
Chẳng bao lâu, đã có tin tức mới.
Cái xác của Khúc lang quân mất tích hôm đó, được tìm thấy dưới khe núi Hổ Khẩu, toàn thân đầy thương tích, giống như bị dã thú xé xác, đã hoàn toàn biến dạng, không thể nhận diện.
Người ta chỉ dựa vào mảnh vải sót lại tại hiện trường, để xác nhận thân phận Khúc lang quân.
Tuyên Bình hầu sau khi nghe tin thì cực kỳ thương tâm, vì muốn báo thù cho nhi tử, liền triệu tập hơn mười thợ săn quanh vùng Giới Khâu sơn, dẫn theo gia đinh tôi tớ, rầm rộ lên núi vây bắt…
“Không biết là thợ săn nào nói, thương tích của Khúc lang quân trông rất giống do linh miêu gây ra.”
“Tuyên Bình hầu còn mượn từ Trưởng công chúa hơn hai trăm người, cùng lên núi, thề phải g.i.ế.t sạch mọi con linh miêu trên Giới Khâu sơn…”
Giọng Cát Quảng không lớn, cũng không mang theo cảm xúc gì, nhưng Ngao Tử lại như nghe hiểu được, bỗng nhiên bồn chồn hẳn lên, đi đi lại lại trong phòng, lo lắng bất an.
Nó không biết nói tiếng người.
Phùng Vận cũng không thể xác định cái c.h.ế.t của Khúc Phong, rốt c.uộc có liên quan gì đến Ngao Tử, hay với phụ mẫu thân tộc của nó hay không…
“Đừng sợ, có tỷ tỷ đây rồi.” Phùng Vận vuốt ve lớp lông mềm mịn của Ngao Tử, trầm ngâm chốc lát, rồi lấy chiếc thắt lưng trong ngăn kéo ra, đưa cho Cát Quảng.
“Giao cho Thứ sử quân, nói là công nhân khai mỏ của chúng ta nhặt được trên núi. Thuận tiện nhắn một câu, núi rừng thường có dã thú lui tới, tốt nhất nên dán cáo thị nhắc nhở dân chúng, đừng tùy tiện lên núi săn bắn. Dù sao thì dã thú cũng không biết phân biệt quý tiện sang hèn, chúng đâu có biết ai là Tuyên Bình hầu…”
Cát Quảng lĩnh mệnh lui xuống.
Hà Khiết nhận được thắt lưng, liền đến Khúc gia, mang theo quà phúng viếng, buổi chiều thì cho dán cáo thị ngoài cổng Thứ sử phủ, cảnh báo bách tính không được tùy tiện lên Giới Khâu sơn, tránh bị dã thú làm hại.
Phùng Vận lo lắng cho Ngao Tử, mấy ngày này không cho nó ra ngoài, càng không để nó lên núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-608.html.]
Đúng lúc ấy, Thuần Vu Diễm tìm tới cửa.
Thao Dang
“Phùng Thập Nhị, cũng đến lúc nàng thực hiện lời hứa khi xưa rồi.”
Phùng Vận nhìn dáng vẻ nhàn nhã của y, chẳng có tâm tình đùa giỡn.
“Ta đối với Thế tử, chưa từng có hứa hẹn gì.”
“Không có sao?” Thuần Vu Diễm hừ lạnh một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hướng Trung, lười biếng nói: “Trình lên đi, giúp Ung Hoài Vương phi nhớ lại một chút.”
Hướng Trung cúi đầu, dâng lên một phần khế ước.
Phùng Vận nheo mắt, lập tức nhớ ra.
Đó là khế ước hợp tác mà nàng từng đích thân ký tại Đồ gia ổ bảo, vì mỏ thạch mặc Vân Xuyên.
Trong đó có điều khoản “giúp Thế tử khai sơn mở đường, đào xuyên đường hầm”, để tiện cho việc vận chuyển thạch mặc qua núi. Đồng thời còn biểu thị, khi cần thiết, bản thân có thể đích thân đến khảo sát địa hình.
Phùng Vận hơi do dự, nói: “Không phải mùa đông năm ngoái đã bắt đầu rồi sao? Dùng lửa đốt, giấm tưới, luân phiên nóng lạnh, kết hợp nổ phá, ta nhớ Đồ bảo chủ từng nói tiến độ rất nhanh mà?”
Thuần Vu Diễm hơi nheo mắt, “Nhưng nay gặp khó khăn trong việc đào sâu, thì đến lượt nàng ra tay.”
Phùng Vận hỏi: “Gặp phải khó khăn gì?”
Thuần Vu Diễm nhướng mày, “Nếu ta biết là gì, thì đã tự mình giải quyết, cần gì phải phiền nàng?”
Lời này nói không có đạo lý gì, cũng bộc lộ rõ y chẳng thật tâm vì chuyện công.
“Thế tử muốn đưa ta rời khỏi An Độ, không để ta ở lại?” Phùng Vận thu lại vẻ mặt, nhạt giọng, “Ngài biết được gì?”
Thuần Vu Diễm khẽ nhếch môi, “Ta chẳng tốt bụng đến vậy.”
Nói rồi cúi đầu uống một ngụm trà, phất tay áo đứng dậy.
“Giờ Mão mai, ta đợi nàng ngoài cổng trang.”
“Gấp vậy sao, ta không đi được.” Phùng Vận thấy ánh mắt y lạnh lùng quét qua đây, liền khẽ cười, “Thế tử cũng thấy đấy, ta có bao nhiêu sinh ý, bao nhiêu việc phải làm, đâu thể nói đi là đi? Như vậy chẳng phải làm khó ta sao? Dù sao cũng phải đợi đến trung tuần tháng Tư, mỏ mới thấy được thạch mặc.”
Thuần Vu Diễm bật cười khẽ, tiến lại gần nhìn nàng, vạt áo tung bay, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ ý vị.
“Bây giờ bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nàng, là nàng giả vờ không biết, hay thật sự không biết?”
Phùng Vận mặt không biểu cảm, “Có sao? Ai sẽ nhìn ta? Nhìn ta có ích gì?”
“Vớ vẩn!” Thuần Vu Diễm gần như nghiến nát cả hàm răng.
“Phùng Thập Nhị, nàng cứ giả bộ đi. Ai ngoài kia chẳng biết nàng nuôi một con linh miêu? Lang quân của Tuyên Bình hầu, chính là c.h.ế.t trong miệng con dã thú đó…”
“Nó là do ta nuôi lớn, không phải dã thú.” Phùng Vận không đợi y nói xong, đã lạnh mặt đáp lại, “Ai không phục thì cứ đến thẳng điền trang ta tìm ta lý lẽ, còn lén lút sau lưng giở trò, ta chỉ xem như không thấy.”
Thuần Vu Diễm nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng rất lâu, trong mắt dâng lên một tia sát khí khó nói thành lời, khiến Phùng Vận cứng cả sống lưng, y đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.