Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 607

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:22
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đi đi, đối xử tốt với Vân Nga và Hành Dương.”

Kim Qua toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn nàng.

“Vương phi không còn trách nàng ấy nữa sao?”

Phùng Vận từ từ nhắm mắt.

Đêm nay gió rất dịu, lướt qua song cửa phát ra tiếng xào xạc, như có cảm xúc nào đó đang từng chút một tách ra khỏi trái tim nàng.

“Là nàng ta bảo ngươi hỏi sao?”

Kim Qua đáp: “Không phải.”

Phùng Vận im lặng một lúc mới nói: “Không trách nữa rồi.”

Mọi chuyện đều có nhân quả, là tất cả những nhân, mới tạo nên kết cục của ngày hôm nay.

Nàng cảm thấy hiện tại bản thân rất tốt, với Phùng Vận kiếp trước, người luôn chịu tổn thương, cũng chẳng còn lưu luyến gì nữa, vì thế, nàng không muốn oán hận Khổng Vân Nga thêm.

Làm nữ nhân muốn sống yên thân vốn chẳng dễ dàng.

Khổng Vân Nga kiếp trước từng phản bội nàng.

Kiếp này, nàng lại dùng nàng ta làm quân cờ.

Vậy thì… xem như huề cả làng rồi.

c.uối tháng ba, con đường dẫn lên Tiểu Giới Khâu đã mở rộng được một nửa, việc khai mỏ cũng được triển khai đúng theo kế hoạch Phùng Vận định ra từ trước.

Đến đầu tháng tư, tiết trời ngày một ấm lên, Phùng Vận mấy ngày liền không thấy Ngao Tử, mới phát hiện có gì đó không ổn.

Ngao Tử thường lên núi, có khi cả đêm không về, Phùng Vận dù lo lắng, nhưng cũng hiểu nó vốn là linh vật núi rừng, nên không quản thúc quá c.h.ặ.t.

Thế nhưng mấy ngày liền chẳng thấy bóng dáng, trong lòng bắt đầu thấy hụt hẫng.

Hàn bà bà nhìn ra được, liền nhỏ giọng an ủi nàng:

“Dù sao cũng là loài hoang dã, lớn rồi, đâu còn muốn suốt ngày bị nhốt trong nhà…”

Phùng Vận nói: “Là ta không nên bảo nó tránh mặt người khác, có lẽ ta nói mọi người sợ nó, nên nó mới bỏ đi…”

“Làm gì có chuyện đó?” Hàn bà bà bật cười, “Tự mình nuôi từ nhỏ, người còn không hiểu nó sao? Chắc là thấy xuân về ấm áp, nó lên núi chạy nhảy cho thoải mái, chơi đủ rồi tự khắc quay về thôi. Đừng để trong lòng.”

Phùng Vận “ừ” một tiếng, ngoài miệng thì không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm, Ngao Tử lớn rồi, rồi sẽ có ngày rời đi. Vừa mừng cho nó, lại vừa ngẩn ngơ buồn bã.

Tối đến vì nghĩ đến Ngao Tử mà trằn trọc không ngủ được, không ngờ nửa đêm bị tiếng mở cửa sổ làm tỉnh. Vừa mở ra, đã thấy một cái đầu to như mèo lớn.

Dưới bậu cửa sổ là chiến lợi phẩm Ngao Tử mang về, một con nai.

Phùng Vận không biết nó làm sao có thể tha về được con nai to như thế, nhìn thấy gương mặt hí hửng dâng quà kia của Ngao Tử, nàng không nhịn được mà xoa mạnh một cái.

“Ngươi đã chạy đi đâu vậy? Tỷ không thấy ngươi, còn tưởng ngươi không về nữa rồi cơ đấy.”

Ngao Tử đặt hai chân trước lên khung cửa sổ, thò đầu vào dụi dụi mu bàn tay nàng.

Phùng Vận né người sang bên: “Vào đi.”

Ngao Tử phóng một cái vào trong, lăn lộn một vòng dưới đất, sau đó ôm lấy chân nàng dụi liên tục.

Suýt nữa bị nó kéo tụt cả váy, Phùng Vận vừa giận vừa buồn cười, giữ c.h.ặ.t lấy váy, trách yêu:

“Còn tưởng mình là bé con à?”

Lại cúi xuống, nâng mặt nó lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-607.html.]

“Để tỷ xem cái bụng nhỏ của Ngao Tử có ăn no không nào. Tròn vo rồi này, ừm, ăn rất no. Vậy con nai kia là lễ vật ngươi mang về tặng cho tỷ tỷ có đúng không?”

Ngao Tử l.i.ế.m lòng bàn tay nàng.

Phùng Vận trong lòng vô cùng mãn nguyện.

Được một con vật yêu thương, còn ấm lòng hơn được người yêu.

Ngao Tử a, là thịt trong tim nàng.

Thao Dang

Như mọi khi, Phùng Vận cẩn thận kiểm tra toàn thân Ngao Tử một lượt, phát hiện chân sau nó bị xước một chút, một móng vuốt cũng bị sứt, lập tức đau lòng không chịu nổi, vội gọi Tiểu Mãn đi mời Diêu đại phu tới.

Diều Nho cũng coi như là người nhìn Ngao Tử lớn lên, chỉ thấy nó giống một con mèo lớn hiền lành, không chút e dè, tỉ mỉ bôi thuốc cho Ngao Tử, rồi mới vui vẻ nhận thù lao ra về.

“Ngao Tử, sau này phải cẩn thận nhé, đừng để bị thương nữa, tỷ tỷ nhìn thấy đau lòng lắm đó.”

Phùng Vận nâng chân Ngao Tử, vừa dịu dàng trách yêu, vừa hy vọng nó mãi mãi ở bên mình, lại cảm thấy không nên quá ích kỷ, trong lòng mâu thuẫn, ôm Ngao Tử cưng nựng một lúc, lúc này mới nhớ ra ngoài cửa sổ còn có con mồi nó vất vả tha về.

Phùng Vận gọi hai gia nhân đến xử lý con nai.

Gia nhân vô cùng vui mừng.

Tiểu Mãn cũng cười tươi rạng rỡ.

Ai cũng nói, theo Ngao Tử thì không bao giờ lo thiếu thịt ăn…

Ngao Tử vui sướng lăn lộn trên đất, đắc ý tràn đầy.

Lúc này, Cát Quảng đột nhiên từ ngoài cửa sổ đứng lên, gọi một tiếng: “Nương tử.”

“Nhặt được thứ này trên đất, không biết là Ngao Tử mang về hay là có người đánh rơi?”

Phùng Vận nghiêng đầu nhìn sang, thấy trong tay Cát Quảng cầm một chiếc thắt lưng mỹ nghệ bằng đồng, nhìn kỹ thuật chế tác tinh xảo kia là biết giá trị không hề rẻ, đây là vật dụng mà giới quý tộc dùng để thắt lưng, người bình dân bình thường chỉ cần một sợi dây vải hay dây rơm cũng có thể làm dây lưng, sẽ không dùng thứ này, cũng không đủ khả năng sử dụng.

“Đưa ta xem.”

Cát Quảng đem thắt lưng đồng trao cho Phùng Vận.

Nàng soi dưới ánh đèn trong phòng, mặt sau thắt lưng đồng có vết m.á.u, nổi bật đến chói mắt.

Ánh mắt mọi người đều dồn lên người Ngao Tử.

338- Cục diện đột biến.

Ngao Tử hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nằm bò dưới đất, chơi đùa bên chân Phùng Vận, vẫn chưa hết phấn khích.

Được nuông chiều lớn lên, trên người Ngao Tử chẳng hề có chút dã tính, ngược lại giống một hài tử ngây thơ chưa hiểu sự đời.

Mọi người trầm mặc một lát, ai nấy đều khó tin Ngao Tử có thể g.i.ế.t người.

Cát Quảng ngập ngừng: “Có thể… là m.á.u nai?”

Nếu là m.á.u nai, thì thắt lưng đồng từ đâu ra?

Vết m.á.u trên thắt lưng đồng không nhiều, mắt thường khó phân biệt.

Phùng Vận giao lại cho Tiểu Mãn, ra hiệu nàng ta cất vào ngăn kéo. Đêm đó nàng cho lau rửa sạch sẽ Ngao Tử, để nó nằm cạnh giường nghỉ ngơi. Sáng hôm sau trời chưa sáng hẳn, nàng đã gọi Cát Quảng đi vào thành dò la tin tức…

Cát Quảng hiểu ý, không hỏi nhiều, liền cưỡi ngựa rời khỏi trang.

Chỉ khoảng một canh giờ sau, hắn trở về.

“Nương tử, hôm đó cùng lên Tiểu Giới Khâu với Đan Dương quận vương, có một người tên là Khúc Phong, là lang quân của Tuyên Bình hầu, ngày hôm qua mất tích trên núi Tiểu Giới Khâu, hiện tại bọn họ vẫn đang tìm kiếm. Đã điều động gia đinh trong phủ, còn kinh động cả Thứ sử quân. Nhưng đã một đêm trôi qua, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi…”

Phùng Vận nhíu mày, trầm ngâm một lúc, nhìn sang Cát Quảng:

“Có điều tra được rõ ràng, vì sao bọn họ cứ lên Tiểu Giới Khâu mãi không?”

Loading...