Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trường Môn Hảo Tế Yêu - Chương 606

Cập nhật lúc: 2025-06-20 09:58:20
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khổng Vân Nga sững người.

Do dự một lúc mới nói: “Khó mà nói chắc được.”

Phùng Vận “ừm” một tiếng, dịu giọng dặn: “Nếu hắn lại đến, ngươi nhắn giúp ta một câu. Nói rằng, ta sẽ không làm khó hắn, chỉ nhờ hắn điều tra giúp một việc. Bên cạnh Trưởng công chúa, có phải có tai mắt của Tiêu Trình không? Ở Tây Kinh tân triều, Tiêu Trình còn ngầm cài bao nhiêu nội gián nữa?”

Khổng Vân Nga hơi ngỡ ngàng, cảm nhận được sự nghiêm trọng trong lời nói, lập tức đáp ứng:

“Ta sẽ hỏi hắn. Bảo hắn giúp Vận nương điều tra.”

Nói tới đây, nàng ta chợt nhớ ra gì đó, hỏi tiếp:

“Đại Mãn bên đó… không có tin gì sao?”

Sau khi hiệp nghị hòa đàm được ký kết, Tiêu Trình đã quay về Đài Thành, mang theo Phùng Doanh và Hoa Mãn phu nhân.

Nhưng từ khi Đại Mãn rời đi, Phùng Vận chưa từng nhận được tin gì từ nàng ta.

Chỉ từ chỗ Kim Qua và Nhậm Nhữ Đức, nàng nghe loáng thoáng rằng hiện giờ Hoa Mãn phu nhân đã trở thành sủng phi mới của Tề quân, nổi bật giữa lục c.ung giai lệ, đến cả Phùng Doanh cũng phải dè dặt đứng sau…

Khổng Vân Nga nhìn ánh sáng d.a.o động trong mắt Phùng Vận, chợt cúi đầu, xoắn tay khăn, ngượng ngùng hỏi:

“Nàng ta… có khi nào sẽ phản bội ngươi không?”

Vì từng phản bội Phùng Vận, cũng từng bị người khác phản bội, Khổng Vân Nga thấm thía cảm giác bị người mình tin tưởng đ.â.m sau lưng, vừa áy náy, vừa lo lắng.

Phùng Vận lại mỉm cười, chẳng lấy gì làm bận lòng:

“Tùy nàng ta.”

Nước cờ này, điều Phùng Vận coi trọng không giống như người khác nghĩ.

Nếu Đại Mãn vẫn hướng lòng về nàng, tiếp tục làm việc cho nàng, thì đương nhiên là tốt.

Nhưng lùi mười vạn bước, dù Đại Mãn phản bội nàng, cũng không sao cả. Thứ nhất, nàng chẳng mảy may quan tâm đến việc Tiêu Trình nghĩ gì về mình; thứ hai, Đại Mãn đã là một cái gai cắm sâu trong lòng Phùng Doanh, rút không ra được nữa.

Ở Tề c.ung, hai người họ không thể chung sống hòa thuận, chỉ còn xem ai thủ đoạn cao hơn, ai mới là người c.uối cùng chiến thắng.

337- Con mồi, hay kẻ bị săn?

Canh Tuất đến, trời cũng dần tối.

Phùng Vận ngồi trong phòng, vẫn còn nghe thấy tiếng người trong trang xì xào trò chuyện.

Xuân đã về, hạt giống đã gieo xuống đất, như nhìn thấy hy vọng thành hình, người trong thôn dạo gần đây tinh thần phấn chấn, buổi tối vẫn còn có người đứng bên đường nhìn ngắm ruộng đồng nảy mầm…

Phùng Vận tắm gội xong bước ra, Tiểu Mãn đã chờ sẵn.

Trong phòng nàng hiện có năm nha hoàn, ngoài Tiểu Mãn, là bốn người được cứu ra từ phủ ngục An Độ: Hoàn Nhi, Bối Nhi… những người còn lại.

Tuy vậy, các nha hoàn chỉ làm một số việc vặt, người thường trực bên cạnh chỉ có Tiểu Mãn.

Hàn bà bà đã mấy lần nói người trong phòng nàng quá ít, muốn điều thêm vài người nữa, nhưng Phùng Vận không đồng ý. Từ khi sống lại, nàng đề phòng rất nặng, việc riêng tư nàng thà tự làm còn hơn giao cho kẻ không tin cậy.

“Cửa sổ của nương tử sao lại mở?” Tiểu Mãn vừa nói vừa định đi đóng lại.

Phùng Vận liếc mắt nhìn qua: “Không cần, ta chỉ muốn hóng chút gió mát.”

Tiểu Mãn hơi ngạc nhiên, khẽ “dạ” một tiếng, trở lại giúp nàng vắt tóc.

Thao Dang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/truong-mon-hao-te-yeu/chuong-606.html.]

“Ngươi lui xuống trước đi.” Phùng Vận đón lấy khăn, cụp mắt nói: “Ta còn muốn ngồi một lát mới ngủ, hong khô là được.”

Tiểu Mãn đoán được nàng có chuyện gì, nhưng không hỏi, ngoan ngoãn khép cửa lui ra.

Phùng Vận lau tóc một lúc, ngoài cửa sổ liền vang lên tiếng động.

Nàng thổi tắt ngọn đèn trong phòng, rồi bước đến mở rộng cửa sổ.

Kim Qua ngoảnh đầu nhìn một cái, rồi leo qua cửa sổ bước vào.

“Vương phi.” Hắn cúi mình hành lễ với Phùng Vận, thái độ vô cùng c.ung kính.

Phùng Vận khẽ mỉm cười: “Xem ra lời của Vân Nga vẫn có tác dụng.”

Kim Qua cụp mắt, giọng điềm đạm: “Thật thẹn với Vương phi. Danh sách mật thám của bệ hạ ở Tây Kinh và An Độ, tiểu nhân thực sự không lấy được. Lại không tiện đánh rắn động cỏ, nên tìm đến Nhậm tiên sinh hỏi thăm…”

Ngừng một chút, hắn hạ giọng:

“Tiểu nhân tình cờ nghe được từ Nhậm tiên sinh một tin tức, không rõ có hữu dụng với Vương phi không.”

Phùng Vận mỉm cười nhàn nhạt: “Tin gì?”

Kim Qua nói: “Tuyên Bình hầu Khúc c.ung, người này rất thân thiết với Trưởng công chúa…”

“Ồ.” Phùng Vận cười khẽ, tỏ vẻ không mấy để tâm: “Người được Trưởng công chúa đưa vào màn trướng, đâu chỉ có y.”

Kim Qua nói tiếp: “Điều tiểu nhân muốn nói là, vị Tuyên Bình hầu này, với triều đình Nghiệp Thành, cũng có không ít quan hệ.”

Phùng Vận lập tức hiểu ý.

Tuyên Bình hầu Khúc c.ung, có khả năng là người của Lý Tông Huấn.

Đáng nói là, với những chuyện liên quan đến Tiêu Trình, Kim Qua tuyệt không hở nửa lời, còn với tin tức về nội tình của nước Tấn, lại chẳng ngần ngại nói thẳng.

Phùng Vận cười nhạt: “Có ích, rất có ích.”

Có lẽ là vì nét mặt nàng không rõ ý, như mang theo vài phần giễu cợt, Kim Qua chần chừ một chút, mày cau c.h.ặ.t lại, trầm giọng nói:

“Hoa Mãn phu nhân chưa chắc sẽ phản bội Vương phi, nhưng Phùng gia giám sát nàng ta rất c.h.ặ.t, nàng ta một thân một mình ở Đài Thành, thực ra rất khó xoay chuyển.”

Phùng Vận nhướng mày nhìn hắn: “Không phải nói là được sủng ái nhất lục c.ung sao? Phùng gia làm sao kiềm chế nổi nàng ta?”

“Không phải Phùng gia, mà là…”

Kim Qua trầm mặc giây lát, rồi khẽ thở dài:

“Bệ hạ không hề là người thiển cận như Vương phi tưởng. Dù ngài ấy sủng ái Hoa Mãn phu nhân, khiến tiểu nhân rất bất ngờ, nhưng có một điều chắc chắn, ngài ấy tuyệt đối không phải kẻ u mê vì sắc, kém cỏi ngu tối. Không phải ngài ấy không nhìn ra thủ đoạn của Phùng gia, mà là ngài ấy cố ý dung túng…”

Sợ Phùng Vận không hiểu, Kim Qua nhìn nét cười nhàn nhạt trên mặt nàng, lại giải thích thêm:

“Một hoàng đế đầu óc minh mẫn, sao có thể để một người độc sủng hậu c.ung? Sủng ái Hoa Mãn phu nhân là để chèn ép Phùng phu nhân, từ đó áp chế Phùng gia và Trần gia. Mà việc để Phùng gia giám sát Hoa Mãn phu nhân, là để cân bằng triều chính, ngăn nàng ta vì được sủng mà kiêu ngạo gây loạn…”

Phùng Vận khẽ mỉm cười: “Đây mới gọi là ‘đạo làm vua’ sao?”

Kiếp trước, chẳng phải Tiêu Trình cũng từng dung túng để Phùng Doanh nhiều lần chèn ép nàng, lạnh mắt đứng nhìn sao?

Kim Qua trầm giọng “vâng” một tiếng, rồi mới nhận ra ánh mắt Phùng Vận lúc này, so với thường ngày càng lạnh hơn.

Hắn cúi đầu, chắp tay: “Nếu Vương phi không còn sai bảo gì nữa, tiểu nhân xin cáo lui. Nhậm tiên sinh tối nay chưa về An Độ thành, tiểu nhân sợ một lát nữa hắn không thấy người, sẽ sinh nghi…”

Phùng Vận nâng mắt nhìn nam tử cao lớn trước mặt, khẽ mỉm cười.

Loading...